Chương 28: Chương 14.2

Mạc Huệ Linh nhìn Cố Tĩnh Trạch, khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn hết sức thê lương, khổ sở: “Em biết em không nên cảm thấy khổ sở, em cũng không nên làm khó anh, nhưng, em nghĩ đến chuyện bên cạnh anh còn có một người phụ nữ khác, hai người sớm chiều ở cùng nhau, trong lòng em không chịu nổi..."

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, thở dài: “Anh biết, là anh sai, thật xin lỗi, Huệ Linh, chuyện này, anh thật xin lỗi, anh biết em khổ sở, chẳng qua... Anh đúng là có nổi khổ bất đắc dĩ, mới chịu đồng ý yêu cầu này, thủ đoạn của ông nội cao minh, anh không thể có một chút sơ sót."

Lo lắng trong lòng Mạc Huệ Linh có áp lực, Cố Tĩnh Trạch cũng không dám nói, trong nhà lấy cô ra để uy hϊếp.

"Em biết..." Mạc Huệ Linh ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng: “Em hiểu anh, cũng nguyện ý đứng ở bên này, chẳng qua là em hy vọng, anh có thể dọn ra ngoài, em không muốn anh và người phụ nữ kia sống cùng nhau, ở bên ngoài anh có nhiều bất động sản như vậy, nhất định có chỗ có thể ở, chúng ta cùng nhau ở nơi đó, em biết, em biết, coi như chúng ta ở cùng một chỗ, cũng không thể chung chăn gối, chẳng qua là em hy vọng có thể ở bên cạnh anh, em không thích anh ở cùng một chỗ với cô ta."

Cố Tĩnh Trạch ngừng một lát.

Anh không hề nghĩ tới, Mạc Huệ Linh sẽ nói lên yêu cầu như vậy.

Đây nên là một yêu cầu hợp lý, anh hiểu Mạc Huệ Linh, biết anh và Lâm Triệt ở cùng một chỗ, vốn sẽ khiến cho cô lo lắng, anh không hề nói cho Mạc Huệ Linh biết, anh và Lâm Triệt đã có quan hệ, bởi vì, anh cảm thấy sau này cũng sẽ không còn loại chuyện này xảy ra nữa, lần đó chẳng qua là vô tình mà thôi, anh không muốn khiến cho Mạc Huệ Linh lo lắng hơn, nhưng mà, bây giờ Mạc Huệ Linh vẫn lo lắng như cũ.

Đặt vào địa vị của bất kỳ người nào, cũng không chịu nổi anh yêu cô nhưng lại kết hôn với người khác, coi như bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tin tưởng và quen thuộc lẫn nhau, nhưng mà, anh quả thật đã có vợ.

Mạc Huệ Linh là đại gia khuê tú, Mạc gia cũng không phải là gia đình bình thường, cô tri thức và gia giáo, cho dù không gả cho anh, cô cũng có thể tìm được một người đàn ông môn đăng hộ đối để kết hôn, cũng sẽ không ai dám bạc đãi cô, nhưng, vì anh mà cô đã hy sinh cả tôn nghiêm của mình.

Nhưng mà...

Cố Tĩnh Trạch bình tĩnh nói: “Anh sẽ suy nghĩ."

Mạc Huệ Linh nghe anh nói như vậy, lập tức lộ ra biểu tình mất mác.



Cái này là ý làm sao?

Cố Tĩnh Trạch nói: “Huệ Linh, anh biết cảm giác trong lòng em, cũng biết em không thoải mái, cho nên anh nói, nếu như em không vui, em có thể rời đi, tìm niềm hạnh phúc khác, nhưng, những chuyện này tự anh sẽ cân nhắc, anh sẽ suy tính, nhưng tạm thời anh không thể vội vàng quyết định được."

Nhưng mà, theo bản năng, Cố Tĩnh Trạch không thích ở chung với bất kỳ người phụ nữ nào cả, dù sao thì anh vẫn còn bị bệnh, cho dù là Mạc Huệ Linh, anh cũng cảm thấy không thoải mái, Lâm Triệt là bởi vì bất đắc dĩ, anh cũng đang cố gắng thích ứng, nhưng, nếu như có thể lựa chọn, cho dù là Mạc Huệ Linh, anh cũng không muốn ở chung.

Mạc Huệ Linh nghe anh nói những lời này, cuối cùng miễn cưỡng cười một tiếng: “Nhất định phải đồng ý với em đấy!"

Cố Tĩnh Trạch rời khỏi nhà họ Mạc, ngồi ở sau xe, nhìn ngoài cửa sổ, biểu tình ngưng trọng.

Mạc Huệ Linh là nữ sinh duy nhất anh từng tiếp xúc, cũng bởi vì hai người không bao giờ rời xa hay cãi nhau, bầu bạn nhiều năm như vậy, cô chịu đựng việc anh bị bệnh, không thể dắt tay, không thể hôn môi, không thể làm bất kỳ chuyện gì mà tình nhân có thể làm, bởi vì anh chỉ cần đυ.ng phải cô, thì sẽ nổi mẩn đỏ, nhưng, cô vẫn kiên trì ở lại bên cạnh anh, điều này thật sự làm cho anh rất cảm động.

Anh và cô ở bên nhau nhiều năm như vậy, quả thực là vui vẻ, anh muốn cưới cô làm vợ, là chuyện không thể nghi ngờ.

Nhưng hôm nay, anh chợt cùng một người phụ nữ khác phát sinh quan hệ...

Sau khi Cố Tĩnh Trạch vào cửa, lại ngửi thấy, trong phòng có mùi thơm.

Đã rạng sáng mới trở về, người giúp việc nên rời khỏi đây từ sớm, trở lại phòng dành cho người giúp việc rồi mới phải chứ.

Mùi thơm này chỉ có thể là...

Khi anh đi vòng tới phòng bếp, thấy Lâm Triệt đang ngồi ở quầy ba, một cái chân trực tiếp gác lên một cái ghế khác quầy ba, một tay gác đầu gối mình, chân dài nhỏ hết sức, trắng nõn không thấy lỗ chân lông, chỉ mặc một chiếc quần ngắn, phía trên là áo hai dây màu trắng, trước mặt cô, là một cái chén nóng hổi, tỏa ra mùi thơm này, hiển nhiên là cô đang ăn khuya.