Chương 11: Đau Buồn

Ngoài cửa không biết khi nào tụ tập một đám người, lẩm nhẩm nói cái gì đều có.

“Này nhà Lý gia như vậy không được, như vậy làm gì, Tạ lão thái thái mới mất liền tới cửa, quá không chú ý.”

“Ai nha hiện tại ai quản cái này, chạy nhanh đem người về nhà mới là cần thiết.”

“Một người sống cũng không dễ dàng, còn không bằng thừa dịp tìm một nhà, về sau có cái chống lưng.”

“Nha đầu này không may mắn, không dám cưới về, chính là hồi môn thật làm người ta thèm, hắc hắc.”

“Ngươi này không biết xấu hổ, muốn tiền không muốn mạng a.”

Mẹ Lý cùng bà mối Kim Hoa cũng không nghĩ một lần là có thể cong việc, nên nói đều nói, cũng biết thái độ nha đầu này, liền chuẩn bị trở về tìm cách. Cửa hôn sự này là nhất định muốn kết.

“Không biết trời cao đất dày, sớm muộn gì ngươi cũng phải gả.” Mẹ Lý xoay người liền rời đi, trong lòng âm thầm thề, chờ Tạ Miêu gả lại đây nhất định phải trừng trị cô ta thật tốt, để nha đầu chết tiệt kia biết bà lợi hại.

“Nha đầu, thím đều là vì tốt cho ngươi, ngươi thật tốt suy xét lời thím nói.”

Ném xuống những lời này Thím Kim Hoa xoắn mông mập mạp đuổi theo mẹ Lý lung lay đi rồi.



Tạ Miêu âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trường hợp này thật là làm người ta không nói nên lời lại tức.

Tạ lão thái thái mất tuy nói là bởi vì tuổi cao lại cả ngày làm lụng vất vả, nhưng Lý gia cùng bà mối không biết xấu hổ như vậy nói, hơn nữa Lý Trước như vậy không học vấn không nghề nghiệp, mặc kệ là nguyên thân hay là hiện tại Tạ Miêu đều không thể chịu đựng. Tạ Miêu là tuyệt đối sẽ không cùng nhà họ kết thân.

Tiễn thím Đào Hoa, Tạ Miêu cũng không có tâm tình ăn cơm. Một mình ngồi ở trong phòng yên lặng rơi lệ.

Tuy rằng đời trước cô cũng sau khi 18 tuổi một người sinh hoạt, nhưng khi đó chung quanh cô không có thân thích cực phẩm, càng không có người mưu đồ gây rối tiếp cận cô, một người sinh hoạt có khi khó tránh khỏi cô đơn, nhưng cô cuộc sống đơn giản phong phú. Cô không có dã tâm quá lớn, chỉ nghĩ tới cuộc sống chính mình tự tại, ăn ngon ngủ tốt tâm tình vui vẻ. Giống như cây mạ bình thường lại cứng cỏi, sẽ nỗ lực trưởng thành, cố gắng sinh hoạt. Cho nên đời trước cuộc sống Tạ Miêu an nhàn thư thái. Nhưng đi đến nơi này, một cái hoàn cảnh lạ lẫm, không giống nhau về tam quan cùng tư tưởng, hơn nữa bên cạnh còn có người như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô, trước kia hoàn cảnh sinh hoạt luôn tương đối đơn giản bây giờ Tạ Miêu cảm thấy thực áp lực, nặng trĩu gánh nặng ép tới cô có chút không thở nổi.

Cô chỉ nghĩ muốn sống bình yên qua xong mấy năm nay, chờ đến quốc gia khôi phục thi đại học, cố gắng đỗ một đại học tốt, tìm một người yêu thích lại có thể dựa vào gả cho, sinh một cái bảo bảo an ổn vượt qua cả đời này.

Không được, cô nhất định phải kiên định, đừng làm cả đời mình trói buộc ở nơi này. Nguyên thân bởi vì phía trước thẹn thùng không thích cùng người ngoài kết giao, cho nên đối với người trong thôn đều tương đối xa lạ, mà cô hiện tại hẳn nên cùng nhiều người trong thôn tiếp xúc, như vậy cô có chuyện thời điểm, không cầu người ta giúp đỡ, chỉ cần người xung quanh có thể nói giúp cô vài câu công đạo.

Tạ Miêu quyết định ngày mai cô liền cùng thím Đào Hoa cùng với nhóm đại nương trong thôn cùng lên trấn đi Cung Tiêu Xã mua hàng tết.

Tạ Miêu ở vì hôn sự đau đầu không thôi, trên tỉnh thành Lục gia đồng dạng vì hôn sự ồn ào đến túi bụi.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn xem văn tiểu đồng bọn. Thấp thỏm cáo lui đi viết văn.