Chương 13: Lục Gia Tỉnh Thành 2

Lục gia hôm nay lại một lần náo loạn lên là bởi vì Lục lão gia tử phải cho Lục Minh Viễn tìm một cô gái mồ côi ở nông thôn làm vợ.

“Ba, con khẳng định là không đồng ý việc này, chúng ta Minh Viễn quen biết người ai không có tiếng tăm, như thế nào có thể tìm một cô gái nông thôn làm vợ, đây không phải làm người quen biết chê cười sao.” Thái Hồng Mai lá gan to trở lên đối với cha chồng nói một câu. Mất Tần gia nhân duyên tốt, lão gia tử tìm một mối hôn sự đối lập như vậy, Thái Hồng Mai trong lòng không cam lòng càng sâu.

Thái Hồng Mai tuy đã là qua tuổi 40, nhưng xem tướng mạo như chỉ vừa 30 , da mặt trắng nõn, tóc đen nhánh, vóc người yểu điệu, khóe mắt một chút nếp nhăn tinh tế càng thêm thành thục phong tình.

Tuổi trẻ kia bà cũng là một đóa hoa kiều hoa của đoàn văn công kia, người theo đuổi vô số, cô gái xinh đẹp tâm cao khí ngạo cuối cùng được như ý nguyện gả cho con trai độc nhất của lục quân quân khu, lại nói ai không hâm mộ, phong quang cả đời, bây giờ bị người làm mất mặt, lòng sao có thể thuận theo, còn nghĩ như thế nào tìm cho nhi tử người so với nha đầu Tần gia càng tốt hơn, lão gia tử đánh đòn cảnh cáo, vô luận như thế nào bà cũng sẽ không đáp ứng.

Lục giải phóng là ngườ đàn ông trung niên có khuôn mặt kiên nghị, tuy rằng không nói gì, nhưng biểu tình cũng lộ ra không tán đồng.



“Ta biết rõ trong lòng các ngươi nghĩ cái gì.” Lão gia tử thở dài, “Năm đó nếu không phải lão Tạ, mạng của ta đã sớm không còn. Ta tìm người nhà ông ấy người nhiều năm như vậy, rốt cuộc tìm được rồi, nói như thế nào ta cũng không thể mặc kệ cháu gái duy nhất của lão Tạ, một cô gái nhỏ một mình ở nông thôn sinh sống, khẳng định sẽ chịu khi dễ, ta không thể mặc kệ. Hơn nữa, ta hỏi thăm nha đầu kia là tốt nghiệp cao trung, thành tích không tồi, xem như là người làm công việc văn hóa, cùng nhà ta Minh Viễn khẳng định cũng có thể sánh được.”

Lục lão gia tử đầy đầu tóc bạc, thân thể thẳng tắp, khuôn mặt lộ ra từ ái, làm người ta cảm thấy thân thiết.

“Ba, nhà ta không phải vong ân phụ nghĩa, có thể đem người đó cho chúng ta nhận làm con nuôi, về sau nha đầu kia mặc kệ là công việc hay là hôn sự chúng ta đều sẽ giúp đỡ, ngài xem như vậy được không?” Lục Giải Phóng đưa ra cái kiến nghị.

Liền con trai đều nói như vậy, Lục lão gia tử cũng không nói cái gì nữa. Đương nhiên trong lòng ông vẫn không có đánh mất cái ý niệm này, Ông sợ khi ông mất đi người trong nhà đều sẽ không thật lòng chăm sóc nha đầu kia, như vậy ông thật là không có mặt mũi nào đối mặt với bạn già. Tuy rằng biết cháu trai Minh Viễn là quân tử một lời nói một gói vàng, nói sẽ chăm sóc tốt liền sẽ không nuốt lời, nhưng mà cũng có thời điểm không thể luôn ở bên chăm sóc được, cho nên vẫn là đặt ở bên người bảo vệ chu đáo. Phía trước không biết tình huống Tạ gia liền thôi, hiện tại đều đã biết, ông cũng là tự trách không thôi, không có sớm ngày tìm được vợ con của lão Tạ . Hiện tại lão Tạ liền chỉ còn lại cháu gái duy nhất, ông khẳng định muốn thay lão Tạ chăm sóc tốt.

Lão gia tử là trước cùng con trai con dâu đề ra chuyện này, nếu bọn họ không đồng ý, ông quyết định buổi chiều đi bệnh viện thăm cháu trai liền mở miệng. Ông cũng không phải là lão cổ hủ loại vì chính mình ân tình mà bỏ qua ý nguyện của con cháu, hai đứa nhỏ trước tiên có thể ở cùng một chỗ, vạn nhất cảm thấy không thích hợp, con cháu đều có phúc con cháu, thuận theo tự nhiên liền tốt.