Chương 23: Nửa Đêm Kinh Hoàng

Thím Đào Hoa thở dài đi lên trước nói: “Tiểu nha đầu ngày hôm qua còn cự tuyệt nhà ngươi, như thế nào có thể hôm nay liền đổi ý, ngươi nửa đêm trèo tường trộm cắp hù dọa người là ngươi không đúng rồi, ta cũng là tận mắt nhìn thấy ngươi ở đó tông cửa đâu. Đều lui một bước, nói lời xin lỗi, về sau đừng tái phạm việc này đi thôi.”

Bà cũng là vì Tạ Miêu suy xét. Trước không nói có thể làm Lý Trước ngồi đại lao hay không, nếu thành cũng là hỏng thanh danh của cô nương gia, nửa đêm có đàn ông trộm vào nhà cô, lại nói tiếp thật sự không dễ nghe, lại nói Lý gia tại đây thôn Trường Khê chính là hoàng đế, trêu chọc bọn họ, Tạ Miêu một tiểu nha đầu về sau muốn sống qua như thế nào đâu. Hiện tại trước tiên lui một bước hiểu rõ việc này, trấn an người Lý gia một chút, sau đó Tạ Miêu đi quân đội tìm cách, có lẽ sẽ có lãnh đạo tới làm chủ cho cô.

“Này ta cũng không thể đáp ứng. Ta không phải trèo tường tiến vào, là Tạ Miêu để cửa cho ta, cửa lớn sau khi ta đi vào mới đóng lại. Cô ta trước kia không đồng ý không phải chỉ làm bộ làm tịch sao, kịch đợi diễn đến ba lần mới đến mời sao, Tạ Miêu là người đọc sách, cô ta đã đồng ý, ta đều hiểu.” Nói xong còn tự nhận rộng lượng mà cười.

Lúc này mẹ Lý cũng từ phía sau ra tới, buông tay áo, nâng mắt lên, miệng nói: “Lý Trước nói không sai, bất quá cũng đừng làm bộ làm tịch nữa, nhanh qua cửa rồi sinh sống cho tốt, đi đến nhà của chúng ta bảo đảm trải qua ngày lành.”

Mẹ Lý lại từ trên xuống dưới tinh tế quét một lần Tạ Miêu, ánh trăng thanh thấu chiếu vào trên xương gò má cao ngất, làm khuôn mặt càng thêm thon gầy, ánh mắt khinh thường làm cả người bà ta càng thêm chanh chua.



Nhìn này đối diện đôi mẹ con làm cho người ta buồn nôn, lời thề sắt son làm cho cô cạn lời, Tạ Miêu chỉ cảm thấy ngực bị ngàn cân đá đè ép, không thể hô hấp.

“Tôi không phải, tôi không có. Bà nội tôi mới vừa mất tôi không có muốn nhanh lấy chồng. Là Lý Trước nói bậy, bọn họ đều là vô lại.”

Đêm đông tối càng lạnh tận xương, thở ra liền thành băng. Người xung quanh khuôn mặt đều bị sương mù bao phủ, mông lung không thấy được rõ biểu tình. Trong nháy mắt, Tạ Miêu chỉ cảm thấy như rơi vào trong mộng ác mộng, hết thảy đều là cô tưởng tượng, cô không có xuyên vào thập niên 70, cô còn ở trong nhà hiện tại, cô chỉ là mơ thấy ác mộng.

Nhưng mà mặc kệ là bên cạnh thím Đào Hoa quan tâm dò hỏi, hay là nơi xa chó sủa không ngừng, hay là thân thể lạnh lẽo cứng đờ đều nhắc nhở cô, hết thảy đều là thật. Cô đã không còn là Tạ Miêu sống ở hiện đại tuy rằng mất đi cha mẹ, nhưng cuộc sống thoải mái tự tại. Hiện giờ, cô chỉ là đứa con gái mồ côi bị người người bắt nạt, không nơi nương tựa.

Cô muốn kêu to, cô muốn đối với mọi người giải thích, chính là nhìn lại quanh mình, đám người an tĩnh, mẹ con Lý gia đắc ý, bí thư chi bộ im lặng, một cổ cảm giác bất lực thật sâu ập vào trong lòng, Tạ Miêu chỉ cảm thấy hết đường nói, cô một người không có nơi nương tựa, cho dù có một thím Đào Hoa thì như thế nào, như thế nào có thể địch nổi đám đông trầm mặc này, như thế nào có thể địch nổi bí thư chi bộ có quyền có thế , như thế nào có thể địch nổi mẹ con Lý gia da mặt dày.