Chương 2

Năm thứ bảy kết hôn, nỗi bất an của Bạch Hủ tăng lên cao nhất, anh nóng lòng muốn thoát thân khỏi nhiệm vụ, nếu không… Anh sẽ luôn luôn nghĩ rằng một chuyện xấu gì đó sẽ xảy ra.

Ví dụ như bị Lục Viễn Khuyết gϊếŧ chết.

Hoặc là anh sẽ thật sự yêu hắn.

Lúc Lục Viễn Khuyết từ mật thất đi ra, như thường lệ, nửa người của hắn dính đầy máu.

Hắn có một khuôn mặt đẹp vô cùng, lười biếng nheo mắt lại, giống như một con mèo khổng lồ vậy.

Nhưng mà phía sau hắn là thi thể của kẻ phản bội, kẻ phản bội này cao hơn một mét chín, cơ bắp giống như núi nhỏ, dưới nắm đấm của hắn biến thành một bãi thịt vụn như bùn nhão, đến mức máu phun thẳng lên trần nhà.

Trong thời đại giữa các vì sao, Lục Viễn Khuyết vẫn ưa chuộng thẩm mỹ bạo lực nguyên thủy.

Mặc dù pháo photon có thể hủy diệt một tinh cầu sau một cái nhấn nút, nhưng chân không của vũ trụ không thể truyền tải âm thanh, không khỏi nhàm chán, kém xa sự kí©h thí©ɧ của máu nóng hổi bắn thẳng vào mặt.

Ngay cả trong số các Enigma, hắn là loại nguy hiểm nhất. Đặc biệt khi họ vừa kết thúc các hoạt động giải trí, áp lực của pheromone là không thể chịu nổi ngay cả đối với hầu hết các Alpha.

"Phu nhân rất ghét mùi máu.” Phó thủ Sở Đạc ân cần nhắc nhở.

"Tôi biết, em ấy là một bông hồng nhỏ yếu đuối. Nhưng em ấy yêu tôi quan tâm đến tôi, thỉnh thoảng ngửi thấy sẽ hoảng hốt kiểm tra xem tôi có bị thương hay không, em ấy rất ngoan.”

Chỉ cần là đề tài dính líu tới Bạch Hủ, Lục Viễn Khuyết luôn nói với vẻ tràn ngập yêu thương.

Sở Đạc vẫn giữ nụ cười giả tạo.

Vợ hắn là một anh chàng đẹp trai chân dài cao 1m80, , đạt điểm tuyệt đối khi chiến đấu với súng ống toàn năng có, cho nên làm gì yếu đuối đến mức đấy chứ?

Thật không chịu nổi khi cấp trên cứ thể hiện sự yêu chiều vợ đến như vậy.

Tinh hạm chủ bỗng nhiên vang lên cảnh báo, Sở Đạc nhất thời nhíu mày kiểm tra. Lục Viễn Khuyết chả quan tâm, chỉ đùa giỡn với chiếc đinh dính đầy máu, bạo ngược trong mắt còn lâu mới thỏa mãn được: "Lại có kẻ phản bội nào nữa à?”

“... Không, nhưng phu nhân đã bỏ trốn rồi.”

"?!"

Bạch Hủ cưỡi tàu vũ trụ con thoi nhỏ bỏ trốn.

Trước khi đi không quên mang theo một vài đồ vật có giá trị.

Sự giàu có của Enigma là không thể đo lường được, mấy thứ nhỏ bé này đối với họ chẳng khác gì bụi bặm, sẽ không bị truy cứu… đúng không?

Làm cho lũ chó hoang lớn lên trong ngôi sao lưu vong thay đổi lòng tham còn khó hơn là gϊếŧ chúng.

Sau khi chạy trốn khỏi căn cứ, anh còn cảm thấy hơi buồn một lúc, còn rơi vài giọt nước mắt cá sấu.

Tuy Lục Viễn Khuyết là một tên vô cùng khốn nạn, nhưng chưa bao giờ có ai đối xử tốt với anh như vậy.

Cho anh thức ăn ngon, cho anh giường mềm mại, hôn anh, ôm anh, khen anh là một bảo bối độc nhất vô nhị.

Nếu Sở Đạc biết suy nghĩ của anh, chắc chắn sẽ vô cảm đáp lại: Đừng có ngu, tôi cũng vậy khi nuôi một con chó đấy.

Nhưng Bạch Hủ lại ít có những cảm xúc tích cực, như vậy có ngọt ngào tới mấy cũng biến anh thành một chú chim nhỏ sợ hãi.

Mã màu xanh lá cây dày đặc màn hình đột nhiên dừng lại, thay vào đó là khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng của Enigma.

Một nửa cơ thể dính đầy máu.

"Hôm nay là kỷ niệm 7 năm thành hôn.” Lục Viễn Khuyết gằn từng chữ, như là đang nhai máu thịt của Bạch Hủ trong miệng: "Sao bảo bối không ở nhà, bộ em muốn đi ra ngoài mua quà cho tôi sao?"

Đồng tử Bạch Hủ chợt co rút lại, anh không khỏi run lên bần bật.

Chết mất, nếu rơi vào tay Lục Viễn Khuyết…