Chương 3

Chương 3.1

Cậu xuống xe lại lên ngọc liễn, ngồi trên chiếc xe nhỏ giống như những du khách đang ngắm cảnh, rồi được đưa vào Đông Cung nơi thái tử ở.

"Đát đát" tiếng ngựa bước đi không vội không chậm.

Việt Diệc Vãn lặng lẽ vén rèm lên nhìn, phát giác rằng người hầu hai bên sẽ cúi đầu chào khi ngọc liễn đến.

Cậu cảm thấy mình trông giống như một cô gái nhỏ đã kết hôn bí mật.

Nhưng mà, với một cô gái nhỏ đang mặc quần jean và mang theo máy tính, ba bộ môn phối hợp đã sẵn sàng ăn thịt gà.

Cũng không biết tốc dộ internet trong hoàng cung như thế nào.

"Uyên Vĩnh Cung" ba chữ được viết vào tấm bảng trên cao, lộ ra phong cách khá cổ xưa.

Rương để quần áo của cậu đã được người hầu gửi đến phòng vào sáng sớm, cậu được Tiến cử tử qua nam viện Trinh Tường Lâu.

"Điện hạ đang cùng thánh thượng nghị sự, lát nữa sẽ tới gặp ngài, mời ngài nghỉ ngơi tại đây". Đại nội cúi đầu lần nữa thì bước ra ngoài.

Sau đó, cậu nhận lấy một tách trà nóng, nhấp một ngụm, rồi cầm chén trà bắt đầu đi loanh quanh.

Trinh Tường Lâu này là một bộ sưu tập sách, các tầng trên toàn là sách cổ và kinh điển, về cơ bản cùng bài trí không sai biệt lắm.

Những cuốn sách ở tầng bên dưới có dấu cũng thường được lấy ra, chiếc bàn dài bên cạnh cách không xa chính là cửa sổ sát đất, thích hợp để thư giãn, phơi nắng, đọc sách và uống trà.

Việt Diệc Vãn bưng bát bưng bát trà sen vàng đi tới, chưởng tùy tùng bên cạnh không khỏi sửng sốt, vì sợ rằng tay cậu sẽ bị trượt chân đập nát.

Thanh niên bước chân dừng lại, hỏi: "Điện hạ, ngài bình thường thích xem sách gì?".

Chưởng tùy tùng giật mình, không giám lên tiếng, bước tới chỉ vào hai cột giá sách.

Cách nhanh nhất để nhận thức được một người là đọc những cuốn sách mà người đó thích.

Cuốn sách mang những tâm tư, tình cảm, đồng thời cũng là nơi chứa đựng sự tha thứ và cảm thông.

Tuy nhiên, cách này khá cổ điển, giờ chỉ cần theo dõi tài khoản Weibo và Douban của người khác là đủ.

Ánh mắt cậu lướt qua từng dòng một và cố định một vài nơi.

Cậu cũng thích nó giống như bản thân mình.

Văn học cổ điển Phương Đông, hãy nhìn vào Lỗ Tấn (1), đồng thời hãy nhìn vào Lương Thực Thu (2).

Thời Trung hoa dân Quốc, hai ông này cũng từng chửi nhau.

Ngoài ra, còn có các tuyển tập thơ trên kệ, từ hồ đến thư đình bên cạnh là các bài thơ của Pushkin.

Tiểu thuyết phương tây rất hỗn tạp và thị hiếu của chúng trùng lặp với chúng rất nhiều.

Một số cuốn sách của Jane austen đã được đọc, bao gồm các tác phẩm hoàn chỉnh của Victo Hugo (3) và Shakespeare. Sách của Alexandre Dumas có dấu vết lâu đời nhất, đoán chừng là đã xem xong cũng như " Trại súc vật" và "1984".

"Đang cười gì vậy?".

Nghe thấy thanh âm bên cạnh, Việt Diệc Vãn quay đầu cầm " Tử hồn linh", chớp mắt nhìn.

Anh ý thức được khoé miệng mình có một nụ cười nhẹ, cũng không biết tại sao.

"Sách rất hay". Việt Diệc Vãn tiện tay đưa tách trà cho chưởng tùy tùng đã đợi từ lâu, cẩn thận đưa cuốn sách trở lại vị trí ban đầu.

"Thời gian hôm nay còn sớm. Tôi sẽ cùng cậu làm quen với môi trường của Đông Cung".

Hoa Mộ Chi hôm nay không mặc âu phục mà mặc một chiếc áo choàng rộng và bồng bềnh như những người khác trong cung.

Bây giờ mùa hè, bên ngoài trời vẫn còn hơi oi bức. Chiếc áo choàng màu lam khói gọn gàng, nhẹ nhàng. Trên áo còn thêu hình cánh hạc bằng mực.

Anh không để tóc dài, mái tóc đen hơi dài xõa đến tai. Trông cũng rất dịu dàng và tao nhã.

"Vâng". Việt Diệc Vãn lên tiếng, đi theo anh nhìn xung quanh.

Bắc viện là nơi gặp gỡ của công nhân và khách, thường ở đó để trả lời thư và giải quyết những công việc vặt vãnh.

Tòa nhà phía Nam là gian sách nơi anh vừa ở. Tầng trên có rất nhiều sách cổ và biệt lập, tầng dưới có thể đọc sách và gặp gỡ bạn bè.

"Phía Tây Tịch Thanh Các đã được dọn dẹp sạch sẽ. Cậu sẽ sống ở chỗ đó trước khi kết hôn". Hoa Mộ Chi ra hiệu cho cậu nhìn sang một bên và giải thích: "Tôi ở phía Đông Triêu Minh Điện, rất gần với cậu. Nếu có chuyện gì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào".

"Chờ một chút". Việt Diệc Vãn bước chân dừng lại, đột nhiên hỏi: "Tôi bình thường đọc sách và làm việc ở đâu?".

Hoa Mộ Chi có chút kinh ngạc, hỏi: "Cùng tôi chia sẻ Bão Phác Điện ở phía Bắc sao?".

"Không đủ". Việt Diệc Vãn cẩn thận nghĩ, nghiêm túc nói: "Chuyện này thật sự sẽ rất phiền phức".

Cậu là một sinh viên đạt thành tích cao tốt nghiệp trường cao đẳng thiết kế thời trang Saint-Martin ở Vương quốc Anh.

Những người nhận học bổng toàn phần đã tốt nghiệp thạc sĩ ở tuổi 22 và được một thương hiệu nổi tiếng Trao tặng Giải thưởng Thiết kế năm 2027.

"Không có mạo phạm ý tứ, cái kia, chiếc vali màu xanh bạc hà thực sự là hành lý duy nhất của tôi mà tôi có thể mang theo".

Việt Diệc Vãn cũng không biết yêu cầu này hơi quá phận, thấp giọng có chút lo lắng: "Ở đây có rất nhiều sách vải, cùng bàn chưa chuyển.... E rằng vị trí không đủ".

Hoa Mộ Chi rõ ràng là không mong đợi âm mưu đi theo hướng này.

"Vì vậy, cậu định tiếp tục công việc của mình với tư cách là một nhà thiết kế thời trang trong buổi lễ và có một phòng làm việc của riêng mình, phải không?" Anh cười nói.

Đối phương rất nghiêm túc gật đầu.

Làm việc ngoài giờ trong cung và làm thêm việc ở nhà cũng không có gì khác nhau.

Tùy tùng nên cạnh bọn họ lộ ra ánh mắt kinh ngạc, kinh ngạc không kém mái tóc bạch kim hỗn bay đi khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Việt Diệc Vãn.

Việt Diệc Vãn mơ hồ cảm thấy không thực tế, quyết định nhượng bộ một bước.

Thật sự không được, cậu không thể thông qua thoáng như vậy.

"Cái này thì sao?". Hoa Mộ Chi nhìn quy mô tầng trên và tầng dưới của tịch thanh các: "Tầng trên làm thư phòng cho cậu, tầng dưới biến thành phòng làm việc, cộng thêm một ngăn nhỏ để đựng tất cả sách vải".

Anh ấy rất dễ nói chuyện a....

Việt Diệc Vãn mắt sáng rực lên, nhẹ gật đầu: "Tôi và anh cùng nơi ở?".

Vừa vặn nhiều bạn cùng phòng, họ có thể uống bia, xem phim truyền hình và trò chuyện với nhau vào buổi tối.

Lão sư lễ huấn phía sau bọn họ, kịp thời ho khan một tiếng.

"Điện hạ.. Việt tiên sinh còn chưa chính thức gả tới đây, chỉ sợ làm như vậy không hợp nghi thức".

Hai người thanh niên đồng thời quay người nhìn về phía nàng với nụ cười trên khuôn mặt của họ.

"Nơi nào không hợp nghi thức?". Việt Diệc Vãn tò mò hỏi: "Hai nam nhân ở cùng chung một phòng có phải là vô đạo đức không?".

Hoa Mộ Chi vẫn đang nhịn cười, giờ phút này mới cười ra tiếng.

"Nếu chỉ có một chiếc giường, chúng tôi có thể thay nhau nghủ trên ghế sofa". Việt Diệc Vãn không chắc chắn nói: "Thật sự không thể tách giường chăn ra được chúng tôi sẽ luôn sống cùng nhau trong tương lai khi kết hôn".

Sau khi những lời này được nói ra, cậu thẳng thắn và không cảm thấy xấu hổ. Lão sư bên cạnh cậu cũng sững sờ và không biết phản bác từ đâu.

"Không cần ngủ trên ghế sofa, còn có một phòng ngủ thứ ở Triêu Minh Điện. Chỉ cần dọn dẹp và thêm một cái bình phong là được rồi". Anh thương lượng: "Trong điện rộng rãi và vắng vẻ, thêm một người nữa cũng rất tốt".

Lão sư lễ huấn sửng sốt, không có mở miệng cúi đầu đáp lại.

Trong nội tâm nàng có chút khó hiểu. Đây rõ ràng là lần đàu tiên vào cung, nghe nói trước nay không có quan hệ cá nhân. Tại sao thái tử lại chiều cậu như vậy.

Trong tương lai càng sủng, càng làm sai sợ là khó xử lý a....

Vì vậy, chiếc vali nhỏ được gửi từ phía tây sang phía đông. Và được đặt trong phòng ngủ thứ hai.