Chương 2: Vừa xuyên đã bị tỏ tình

Trên mặt Lâm Nhiễm Trần lúc này là một vẻ đầy mờ mịt, cậu không thể thích ứng nổi với tình huống đang diễn ra trước mắt mình.

Hình ảnh này rơi vào trong mắt của mọi người xung quanh không ngờ lại trở nên giống như đang ngại ngùng trước lời tỏ tình của chàng trai, thấy thế họ mới vỗ tay hô hào cổ vũ.

“Mau đồng ý đi Lâm Nhiễm Trần, Cảnh thiếu đang tỏ tình cậu đấy!”

“Đúng đấy đúng đấy, người như Cảnh thiếu biết bao nhiêu người cầu mong còn không có được, cậu lại ở đó tỏ vẻ chần chừ cái gì?”

“Lâm Nhiễm Trần cậu mau đồng ý đi, không là đám nữ sinh trường mình quay ra hội đồng cậu đó!”

“...”

Lâm Nhiễm Trần nghe bọn họ hô hào bên tai, khóe miệng có chút co rút, bọn họ làm như vậy thì có khác gì đang muốn ép buộc cậu đâu.

Cậu nhanh chóng nắm bắt được chút thông tin về người đang đứng trước mặt mình, những người xung quanh luôn gọi hắn bằng Cảnh thiếu, họ Cảnh trước giờ rất hiếm, một lần duy nhất cậu được nghe qua cái họ này là lúc đang ngồi đọc sách cùng một người bạn.

Cậu ta luôn miệng khen một người tên là Cảnh Thịnh Kiêu, nào là đẹp trai, nhà giàu lại còn học giỏi, không một ai có thể sánh bằng, là hình mẫu lý tưởng của biết bao người thiếu nữ.

Những lời này thành công khơi dậy lòng tò mò của cậu, dù biết đây chỉ là một nhân vật do trí tưởng tượng tạo ra, hoàn toàn không hề có thật ở ngoài đời nhưng cậu vẫn muốn thử tìm hiểu.

Thế nhưng thứ mà cậu đọc được lại hoàn toàn khác hẳn so với những gì bạn mình ca ngợi, gì mà đẹp trai nhà giàu học giỏi? Có mà là tra nam đê tiện, nam nữ đều ăn, một khi đã kéo quần lên liền quay lưng không nhận người thì có.

Bây giờ người xuất hiện ở trước mặt cậu, không thể sai vào đâu được chính là Cảnh Thịnh Kiêu - nam phản diện của quyển tiểu thuyết thanh xuân vườn trường kia.



Mà Lâm Nhiễm Trần lúc này, hẳn là đã xuyên vào một nhân vật cùng tên với mình - người yêu của phản diện không quá ba chương đã bị người ta đá.

Thứ chó má, sao ở thực tế hay trong sách gì cậu cũng đều quen phải đồ lăng nhăng hết vậy nè?

Nhưng có một điều khiến Lâm Nhiễm Trần cảm thấy may mắn đó là bản thân chỉ xuyên vào một nhân vật qua đường, kết cục trong sách tuy rằng không được đề cập qua nhưng hẳn là cũng tốt đẹp đi?

Chắc là vậy...

Dựa vào phần trí nhớ ít ỏi của mình cùng tài lẽ diễn xuất không đâu vào đâu, cậu gãi gãi đầu vụng về nói: “Ừm tớ... tớ đồng ý.”

Gương mặt cậu lộ ra biểu tình có phần giống như đang bị ép buộc, không có chút vui mừng hay ngại ngùng của một người đang yêu.

Ngay sau câu trả lời của cậu, phản diện Cảnh Thịnh Kiêu vui mừng vì được đáp lại tình cảm, tiến đến ôm chầm lấy cậu.

“Tớ vui lắm, Trần à, cảm ơn cậu vì đã đồng ý làm người yêu tớ.”

Mọi người xung quanh giống như đang cố ý lấy lòng hắn hơn là thật tâm chúc mừng, trông thấy hắn tỏ tình thành công cũng hùa nhau reo hò, nhưng trên những gương mặt ấy lúc nào cũng treo một nụ cười trông rất giả tạo.

Nhưng hắn làm gì rảnh đến mức để tâm đến, tỏ tình xong chỉ cao ngạo đứng bên cạnh cậu nhìn bọn họ bằng ánh mắt của kẻ chiến thắng.

Lâm Nhiễm Trần có một thắc mắc, có phải ai sinh ra trong gia đình hào môn thế gia cũng đều giống như hắn, đều là một kẻ kiêu căng, ngạo mạn thế này không?

Hình như cũng không hẳn, nam chính thụ rõ ràng có xuất thân không thua kém gì hắn nhưng người ta lại rất biết khiêm tốn, làm gì có thái độ cao ngạo giống như hắn đâu chứ.



Lâm Nhiễm Trần từ chối hiểu về điều này.

Cảnh Thịnh Kiêu lựa chọn ngay thời điểm tan trường để tỏ tình nên sân trường vào lúc này cũng chỉ còn có lác đác mấy người, sau khi chào tạm biệt với bọn họ xong, hắn lại quay sang đề nghị đưa cậu trở về.

Cậu không nói hai lời, ngay lập tức từ chối.

“Không cần đâu, cứ để tớ tự về là được rồi!”

Đùa cậu chắc, bây giờ đến cả nhà của nguyên chủ nằm ở đâu cậu còn không biết nữa đây này. Trong sách không hề đề cập đến, cậu cũng không hề có kí ức của nguyên thân, chẳng lẽ lại dẫn nhân vật phản diện đi thang thang khắp mấy khu phố chỉ để tìm nhà à?

Chắc hắn ghi thù cậu mất.

“Tớ tỏ tình cậu cũng đã đồng ý rồi, sao giờ bây giờ lại còn khách sáo với tớ như thế. Hửm?” Cảnh Thịnh Kiêu đột nhiên đưa mặt lại gần sau đó lại đột nhiên mỉm cười hỏi: “Chẳng lẽ là cậu đang ngại sao?”

Lâm Nhiễm Trần âm thầm trợn mắt, rốt cuộc là con mắt chó nào của hắn nhìn thấy cậu đang ngại vậy hả?

Nhưng ngoài lí do này ra, cậu cũng không còn cái gì khác để lấy làm cớ, ai lại đi nói với người yêu mình rằng bản thân không nhớ đường về nhà, tới đó chắc hắn cười cậu cho thối mặt.

Cảnh Thịnh Kiêu nghe vậy chỉ bật cười, giá trị nhan sắc của hắn phải nói là rất cao, thậm chí còn có thể sánh ngang với hai nhân vật chính, khi cười lên trong hắn càng trở nên đẹp hơn khiến cậu một phen ngẩn ngơ.

“Nếu cậu ngại thì thôi vậy, dù sao chúng ta cũng chỉ mới vừa trở thành người yêu trong hôm nay nên tớ sẽ cho cậu thời gian để thích ứng với chuyện này.” Nhưng sau hôm nay, hắn chắc chắn sẽ không để tình huống này xảy ra thêm một lần nào nữa.

Đứng nhìn bóng lưng Lâm Nhiễm Trần từ từ bước ra khỏi cổng trường rồi khuất dần, khóe môi Cảnh Thịnh Kiêu bất giác cong lên, cuối cùng thì hắn cũng đã có được cậu trong tay.