Chương 23: Phương sư huynh

“Hoa trưởng lão, để ta tiễn ngài ra ngoài, Ánh Quang Hồ Sơn quá lớn, ta sợ ngài lạc đường.”

Phương Trần lo lắng nói.

Hoa Kỉ Dung uyển chuyển từ chối Phương Trần: "Không cần, ta không đi bộ trở về."

“Ngươi vẫn nên nhanh chóng điều tức khôi phục đi, nếu cần đan dược liệu thương cứ tới Lăng Vân Phong tự lấy.”

Phương Trần nói: "Đã biết, đa tạ Hoa trưởng lão."

Hoa Kỉ Dung tiếp lời: "Ngoài ra, ngươi hàng phục yêu hổ nhưng không khiến nó thương vong cũng là công lớn, ta sẽ báo cáo lên tông môn cho ngươi nhận khen thưởng đầy đủ.”

“Còn ngươi bởi vì sơ suất của thú lao mà suýt chút nữa chết dưới miệng hổ, tông môn cũng phải tiến hành bồi thường…”

“Ta trở về suy nghĩ xem nên chuẩn bị cái gì cho ngươi mới được.”

Nghe vậy Phương Trần cực kỳ vui sướиɠ: “Đa tạ Hoa trưởng lão!”

"Không cần, là ngươi xứng đáng được hưởng."

Hoa Kỉ Dung bật cười nói: "Đúng rồi, lần này ngươi cũng đừng nghĩ đến lấy đồ cho tên sư đệ kia…”

“Ta giúp ngươi lấy thêm một ít tài nguyên tu luyện!”

“Dựa vào căn cốt Thiên Đạo Trúc Cơ sử dụng số tài nguyên đó mới có thể phát huy tác dụng tốt nhất!”

Trong mắt nàng, Phương Trần Thiên Đạo Trúc Cơ đã không còn là phế vật.

Mà chính là một thiên tài tuyệt đỉnh!

Chỉ đợi lần này hồi báo tông chủ liền có thể đằng vân hóa long, danh chấn vang xa.

Phương Trần quýnh lên vội vàng khoát tay nói: “Không cần đâu Hoa trưởng lão, ngài không cần cho ta tài nguyên tu luyện.”

“Chi bằng ngài cho ta thêm một số lợi khí phòng thân hoặc pháp bảo chạy trốn, tốt nhất là loại nào lâm vào tử trận có thể trong nháy mắt chạy thoát thân ấy…”

Muốn tài nguyên tu luyện có khác gì mua sách toán cao cấp cho học sinh tiểu học đâu chứ?

Hắn vẫn nên ngoan ngoãn lấy đồ có thể giúp mình sống sót thì hơn!

Hoa Kỉ Dung cảm thấy kỳ quái: "Ngươi chắc chứ? Những cái kia chỉ là vật ngoài thân mà thôi!"

Làm gì có ai không cần tài nguyên tu luyện?

Tăng cường sức mạnh mới là chính đồ, mượn lực ngoại vật đã định trước sẽ không lâu dài.

"Xác định!"

Phương Trần lập tức dùng lực gật đầu.

Thấy Phương Trần kiên trì, Hoa Kỉ Dung vốn không thích cưỡng bách đành phải thôi: "Vậy ta đáp ứng ngươi."

"Đa tạ Hoa trưởng lão."

Phương Trần ôm quyền nói.

"Còn có một chuyện."

Hoa Kỉ Dung không nhanh không chậm nói: "Việc ngươi tiến nhập nội môn cần chậm rãi, mà chuyện ngươi Thiên Đạo Trúc Cơ cùng thu phục Dực Hung ta tạm thời sẽ không cho người khác biết, ủy khuất ngươi phải khiêm nhường một thời gian rồi.”

Phương Trần thản nhiên đáp trả: "Không sao Hoa trưởng lão, ta sẽ không ủy khuất."

Bề ngoài hắn bình tĩnh nhưng trong lòng thì mừng rỡ, kỳ thật hắn cũng không muốn nhanh như vậy tiến nhập nội môn, đồng thời công khai bản thân là Thiên Đạo Trúc Cơ.

Với hắn mà nói, hiện tại không tìm được phương pháp giải quyết tốc độ tu luyện thì tiến nhập nội môn ngược lại cũng bằng không.

Đừng đến lúc đó cầm một đống tài nguyên tu luyện nhiều năm mà vẫn Thiên Đạo Trúc Cơ nhất phẩm.

Nếu vậy thì xấu hổ lắm!

Hoa Kỉ Dung thấy bộ dạng hiểu chuyện của Phương Trần, nàng nhịn không được thở dài.

Để Phương Trần mất đi danh tiếng vốn thuộc về hắn nàng cũng cảm thấy có lỗi.

Nhưng Dực Hung có thể trốn ra khỏi thú lao chứng tỏ trong tông môn tất có gian tế.

Hoa Kỉ Dung dự định trước khi bắt được tên đó thì trước hết để cho Phương Trần tiếp tục mai danh ẩn tính.

Dù sao tình huống bên trong Âm Dương Lô hiện tại chỉ có mấy người biết, nàng tùy tiện bịa ra một lý do là có thể qua chuyện.

“Ngươi yên tâm, phần thưởng mà ngươi xứng đáng được hưởng chắc chắn sẽ có, điểm ấy ta có thể cam đoan!”

Hoa Kỉ Dung suy nghĩ, rốt cuộc vẫn an ủi Phương Trần.

"Vâng, đa tạ Hoa trưởng lão!"

Phương Trần cười nói.

Sau đó Hoa Kỉ Dung cùng Phương Trần cáo biệt, nàng rời khỏi tiểu viện, đằng không hóa thành một đạo lưu quang biến mất.

Phương Trần đưa mắt nhìn Hoa Kỉ Dung rời đi, sau đó xoay người.

. . .

Thời điểm Hoa Kỉ Dung rời khỏi Ánh Quang Hồ Sơn, Khương Ngưng Y đang cùng Lăng Uyển Nhi trở về Hải Quy Đài.

Trên con đường núi rộng lớn, hai bên là đại thụ cao vạn trượng xanh um tươi tốt, thân ảnh của hai người in bóng mặt đường.

“Sư tỷ, ta vốn cho rằng tính khí Phương sư huynh không tốt, còn khó chịu hơn cả Trương lão đầu, ta vô cùng chán ghét hắn, nhưng không thể không nói hắn quả nhiên rất lợi hại, vậy mà có thể đánh bại con yêu hổ kia, thậm chí còn sống sót bên trong Âm Dương Lô!”

“Hơn nữa bởi vì hắn tính khí kém nên không cho chúng ta vào cửa, trùng hợp giúp chúng ta may mắn thoát được một kiếp!”

“Vậy nên ta sẽ không so đo chuyện hắn mắng ta!”

“Ta quyết định trở về nhờ Trương lão đầu giúp ta chuẩn bị lễ vật, ngày mai gọi Tiêu Thanh ca ca cùng ta đi tìm Phương sư huynh tạ lỗi, đồng thời nói một tiếng cảm tạ.”

Lăng Uyển Nhi trong tay xoay một ngọn cỏ xanh.

Nàng vốn bởi vì tức giận mà dự định không đền bù việc ở Lăng Vân Phong đối phó Phương Trần.

Nhưng lần này Phương sư huynh đánh bại Dực Hung, cứu sống Khương Ngưng Y khiến nàng thay đổi chủ ý.

Lăng Uyển Nhi biết lúc Dực Hung xuất hiện từng chỉ trích Phương Trần tại sao không cho Khương Ngưng Y đi vào, nàng liền biết ngay từ đầu mục tiêu của Dực Hung chỉ sợ là Khương Ngưng Y.

Nếu Phương Trần từ đầu cho nàng và Khương Ngưng Y tiến vào, như vậy người đi vào Âm Dương Lô gặp tử kiếp chính là nàng cùng Khương Ngưng Y.

Cho nên Phương Trần đã gián tiếp cứu các nàng một mạng!

“Có điều tính tình hắn quá kém, sau này ta cũng không muốn qua lại với loại người như hắn, miễn cho không cẩn thận lại bị mắng.”

Lăng Uyển Nhi lầm bầm.

Cứu mạng thì cứu mạng, nhưng nhớ tới Phương Trần liên lụy Khương Ngưng Y, trong lòng Lăng Uyển Nhi vẫn còn chút lửa giận.

Mắng nàng cũng được nhưng tại sao lại mắng Khương sư tỷ?

Sau khi Lăng Uyển Nhi nói xong, Khương Ngưng Y lại đột nhiên nói: “Uyển Nhi, ngươi có lẽ đã hiểu lầm Phương sư huynh rồi.”

"Cái gì?"

Lăng Uyển Nhi sững sờ.

"Phương sư huynh không phải tính khí không tốt."

Khương Ngưng Y nhìn Lăng Uyển Nhi, trên gương mặt tinh xảo lộ ra mấy phần phức tạp: "Hắn mắng chúng ta chỉ vì muốn cứu chúng ta mà thôi.”

"Cái gì?"

Lăng Uyển Nhi trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt: "Sư tỷ nói thật hay giả?"

Khương Ngưng Y không trả lời thẳng, ngược lại hỏi: "Uyển Nhi, ta hỏi ngươi một vấn đề."

"Được."

"Phương sư huynh có thể sống sót một canh giờ bên trong Âm Dương Lô, ngươi cảm thấy trận pháp của hắn như thế nào?”

"Cái kia. . ."

Lăng Uyển Nhi nghe vậy không khỏi kinh ngạc cảm thán: “Khẳng định là cực kỳ lợi hại! Ta nghĩ tất cả sư huynh sư tỷ Trúc Cơ kỳ trong tông môn cũng không có trình độ trận pháp lợi hại như Phương sư huynh.”

Lá xanh theo gió đong đưa, Khương Ngưng Y lúc này ngừng bước, lẳng lặng hỏi nàng: “Vậy ngươi cảm thấy lúc yêu hổ khởi động trận bàn Âm Dương Lô, Phương sư huynh có phát giác ra không?”

Lăng Uyển Nhi nghe vậy ánh mắt bỗng nhiên trừng to, ý thức được gì đó lắp bắp nói: “Chắc là có thể…nhỉ…”

Lăng Uyển Nhi cũng không ngốc, Khương Ngưng Y nói tới mức này, sự thật hết thảy đã sáng tỏ!

Khương Ngưng Y trong lúc Hoa Kỉ Dung tán dương trình độ trận pháp của Phương Trần đã bàng hoàng nhận ra… Phương Trần vừa rồi nhục nhã các nàng cũng không phải vì tức giận!

Mà là vì cứu nàng cùng Lăng Uyển Nhi!

Nếu không vì sao thời điểm ban đầu Phương Trần gặp các nàng, phản ứng đầu tiên là đi ra ngoài, sau đó lại trở về?

Đây tuyệt đối là vì Phương Trần đã ý thức được yêu hổ đang khởi động Âm Dương Lô chờ các nàng vào trận.

Chỉ cần nàng đi vào, dựa vào tu vi của yêu hổ bản thân không chết cũng tàn phế.

Chính vì Phương sư huynh ý thức được điều này nên mới nhục mạ đuổi nàng đi.

Bởi vì với tâm tư kín đáo của hắn, tất nhiên có thể ý thức được nếu như vừa rồi nói thẳng nguy hiểm với nàng, tất nhiên Khương Ngưng Y sẽ không chịu rời đi.

Chỉ có dùng phương pháp cực đoan mới có thể kí©h thí©ɧ nàng tự mình rời đi.

Nghĩ đến đây trong lòng Khương Ngưng Y dâng lên cảm giác áy náy cùng cực.

Phải biết vừa rồi nàng cũng bởi vì cử chỉ nhục mạ của Phương Trần mà tức giận, còn cho rằng mình nhìn lầm Phương Trần…

Hiện tại xem ra chính mình lòng dạ nhỏ mọn, suy bụng ta ra bụng người!

Phương sư huynh lòng dạ quân tử, tư chất kim ngọc, cho dù thường xuyên bị người ta hiểu lầm chửi rủa cũng không giận không truy, há có thể giống người bình thường.

Giờ khắc này Khương Ngưng Y có nhận thức sâu sắc hơn về Phương Trần…