Chương 50: Tới rồi

Chỉ mới vừa nãy.

Sau khi Hỏa Sát Vương phát hiện ra khí tức của Phương Trần tại Hỏa Sát Khu, hắn đã đưa ra quyết định…

Giữa không trung.

Tám tu sĩ Hóa Thần kỳ sau khi kết thúc tranh cãi, tiếp tục đổ linh lực vào trong trận pháp Bích Ba Đăng.

Nhưng đúng lúc này, trên trời đột nhiên xuất hiện một vệt đỏ cực kỳ dày đặc tựa như ráng chiều trôi nổi.

Sắc đỏ chiếu rọi cả tòa núi lửa, linh lực nguyên bản khô nóng bắt đầu ngày càng xao động…

Thời khắc linh lực xảy ra dị thường, tất cả tu sĩ Hóa Thần kỳ đều nhạy bén nhận ra.

Thấy cảnh tượng này, gương mặt non nớt của An Nhiêu lộ ra kinh ngạc, khóe môi cong lên: “Chuẩn bị phòng ngự Hỏa Sát Triều đi, hắn sắp liều chết phản công rồi!”

Lời này vừa dứt, mọi người không kinh sợ mà còn lấy làm vui mừng.

Hỏa Sát Vương khi sinh ra đã sở hữu tu vi Phản Hư kỳ.

Có điều bởi vì Hỏa Sát Vương cũng không sở hữu năng lực lợi hại nhất của tu sĩ Phản Hư kỳ, cho nên cùng lắm hắn chỉ được xem là cường đại hơn tu sĩ Hóa Thần kỳ mà thôi.

Đây cũng là nguyên do mà tám tu sĩ Hóa Thần kỳ dám chiến đấu với Hỏa Sát Vương tu vi Phản Hư kỳ!

Nhưng cho dù Hỏa Sát Vương không sở hữu năng lực đặc biệt của Phản Hư kỳ thì nó vẫn còn thần thông độc môn của mình.

Thần thông này chính là Hỏa Sát Triều.

Sau khi Hỏa Sát Vương phát động chiêu này, tất cả Hỏa Sát khắp núi lửa vạn năm đều sẽ toàn thể bạo động, như sóng triều phóng tới mục tiêu Hỏa Sát Vương chỉ định, uy lực mười phần khủng bố.

Thế nhưng Hỏa Sát Triều tuy rằng đáng sợ, nhưng Hỏa Sát Vương sau khi phát động hết chiêu thức sẽ lâm vào suy yếu cùng cực.

Chính vì thế, Hỏa Sát Triều chỉ phát động khi Hỏa Sát Vương đứng trước tình cảnh thập tử nhất sinh.

Thế nên nếu cầm cự được Hỏa Sát Triều, Hỏa Sát Vương tám phần mười nằm gọn trong tay bọn hắn!

Khi đó cho dù Hỏa Sát Vương có trốn cũng không trốn được bao xa.

Còn về việc bọn hắn có thể thuận lợi chống đỡ được uy lực kinh khủng của Hỏa Sát Triều hay không…

Vấn đề này tự nhiên không cần nhiều lời!

Bọn hắn dám tới đây thì khẳng định đã sớm chuẩn bị kỹ càng.

Trong khi tám người đang sẵn sàng chờ đợi, thiên địa đột nhiên truyền đến một trận ong ong đinh tai nhức óc.

Ong.

Ong.

Ong.

Tiếp đó mặt đất nhanh chóng nứt ra, dung nham như sóng lớn mạnh mẽ phun trào, trong lúc tám người không kịp đề phòng, một cỗ cuồng bạo cùng lực lượng bỗng nhiên từ trong núi lửa bạo phát, xông thẳng lên trời.

Oanh! ! !

Vô số Hỏa Sát màu tím, màu đỏ, màu đen hóa thành các loại thú hình, nhân hình, mang theo uy thế ngập trời, gầm thét dữ tợn phóng tới tám người.

Bọn hắn bất ngờ không kịp phòng bị, lập tức trọng thương!

Lúc này tất cả mọi người đều kinh hãi.

Động tác của Hỏa Sát Vương thật sự quá nhanh!

Phản Hư kỳ quả nhiên không dễ đối phó!

Nhưng An Nhiêu vẫn bình tĩnh như cũ: “Đừng hoảng hốt, ta sẽ giải quyết.”

Nói xong nàng lập tức nhẹ giọng quát: “Mở!”

Theo thanh âm rơi xuống, Bích Ba Đăng chậm rãi rơi xuống một giọt nước vàng óng.

Sau khi giọt nước xuất hiện không, nó ngừng nghênh đón gió nóng, cuối cùng trở thành một cơn sóng cực lớn, tiếp đó lơ lửng ở chân trời, hóa thành một thác nước vàng tuyệt đẹp đổ ào xuống, đối kháng chính diện vô số Hỏa Sát!

Trong nháy mắt vô số Hỏa Sát dọa người liền bị đánh tan nát.

Thấy thế tám người thở phào, phòng ngự của bọn hắn cũng đã khởi động hoàn tất.

Thời điểm mọi người đang chống cự Hỏa Sát Triều, một hư ảnh màu trắng trong chớp mắt di chuyển, trốn ra khỏi Hỏa Tâm Khu.

“An đạo hữu, Hỏa Sát Vương đi rồi!”

Một nữ tu đạo bào trắng một bên toàn lực chống đỡ thiêu đốt Hỏa Sát mang tới, một bên nhìn An Nhiêu nói.

Tất cả mọi người đều biết hư ảnh màu trắng này chính là Hỏa Sát Vương.

An Nhiêu mặt không đổi sắc, giọng nói trẻ con lanh lảnh mang theo bình tĩnh: “Không sao, hắn không chạy được bao xa.”

"Vật trong tay mà thôi!"

. . .

Hỏa Sát Khu.

Nghe tiếng nổ kinh thiên động địa ở phía trước, Phương Trần hạ người xuống quan sát bỗng chấn kinh.

Bởi vì hắn phát hiện đám Hỏa Sát dưới đất đang điên cuồng chui rúc về hướng Hỏa Tâm Khu.

Thấy một màn này cùng với tiếng khi nãy, Phương Trần nhất thời ý thức được gì đó, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm vô cùng bất an.

Sau một khắc, hắn lập tức quay người chạy tới chỗ Dực Hung rống to: “Chạy mau!”

Thấy tình hình không ổn phải lập tức rút lui!

Nghe tiếng động, Hỏa Tâm Khu chắc chắn đã xảy ra chuyện!

Hắn nhất định phải lập tức rời đi!

Dực Hung nghe Phương Trần muốn chạy, biết sự tình không ổn, nó cũng không có thời gian truy hỏi đã vội vàng hóa ra chân thân, sau một tiếng gầm vang, một con cự hổ đen trắng vọt tới trước mặt Phương Trần.

Ánh mắt sắc như đao kiếm, gầm nhẹ với Phương Trần: “Lên mau!”

Tốc độ bạo phát cự ly ngắn của nó khẳng định nhanh hơn phi chu trong tay Phương Trần.

Phương Trần nhảy lên lưng hổ.

Một người một hổ lập tức co cẳng phi nước đại.

Thời điểm đi ra ngoài Phương Trần vẫn còn thắc mắc rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Phương Trần hiểu rõ Hỏa Sát Vương, cũng hiểu rất rõ Hỏa Sát Triều.

Hắn nhìn Hỏa Sát trong Hỏa Sát Khu đột nhiên ồ ạt xông tới Hỏa Tâm Khu, điều này nói rõ Hỏa Sát Vương đang phát động Hỏa Sát Triều.

Xuất ra chiêu thức này, cũng nói rõ hiện tại là thời khắc quyết định thắng thua.

Nhưng rõ ràng Tiêu Thanh còn đang ở Viêm Quang thành, tại sao đám người này lại bắt đầu đại chiến?

Khí vận chi tử còn chưa lộ diện, tại sao các ngươi lại bắt đầu gây sự, nếu vậy lát nữa lợi ích sẽ vào tay ai?

Trong lúc Phương Trần suy nghĩ, Dực Hung rất nhanh đã chạy ra khỏi Hỏa Sát Khu.

Thấy thế Phương Trần cũng thở ra một hơi.

Tuy rằng bình thường Dực Hung rất không đáng tin cậy, nhưng thân là đế phẩm huyết mạch duy nhất của tộc Càn Khôn Thánh Hổ, trong lúc nguy cấp nó vẫn rất có tác dụng.

“Bây giờ chắc an toàn rồi chứ?”

Dực Hung thở hồng hộc ngừng lại, nó đã dùng hết toàn lực mới trong khoảng thời gian ngắn chạy ra được Hỏa Sát Khu, hiện tại không còn chút sức lực nào.

“Chắc là an toàn rồi.”

Phương Trần khẽ gật đầu, trèo xuống từ trên người Dực Hung: “Ngươi thu nhỏ lại đi, ta mang ngươi trở về.”

Hắn rất tự tin, vô luận là Hỏa Sát Vương hay cao thủ Hóa Thần kỳ đều không phải khí vận chi tử, không thể nào ngay lúc này đặc biệt nhắm vào kẻ không nổi bật là mình.

Cho nên chỉ cần chạy ra khỏi Hỏa Sát Khu hẳn là sẽ không bị tai bay vạ gió.

Hiện tại chỉ cần tranh thủ thời gian trở về Viêm Quang thành là được!

"Được!"

Dực Hung gật đầu, tức khắc thu nhỏ, hóa thành một chú mèo con đen trắng.

Đây cũng vì tiện cho Phương Trần mang nó về!

Mà ngay lúc này.

Sau khi Dực Hung thu nhỏ chợt phát hiện nhiệt độ chung quanh dường như đột ngột tăng lên không ít.

Đồng thời nó còn cảm giác trên người mình có một cỗ áp lực nặng trĩu, quỷ dị.

Dực Hung lúc này đã thu nhỏ có chút hốt hoảng: “Xảy ra chuyện gì?”

Tại sao đột nhiên cảm giác thân thể nặng như vậy?

Không phải chỉ mới chạy một chút đã không chịu nổi đó chứ?

Nó yếu như vậy từ khi nào?

Nó ngẩng đầu muốn hỏi Phương Trần có cảm giác này hay không.

Kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy mặt Phương Trần chậm rãi đỏ lên.

"Ngươi thế nào rồi?"

Dực Hung sửng sốt, tại sao Phương Trần lại đỏ như bị nấu chín như vậy?

Giây tiếp theo, sự việc khiến Dực Hung hồn phi phách tán bỗng phát sinh.

Chỉ thấy từ trong thất khiếu Phương Trần tuôn ra vô số Hỏa Sát màu trắng, tiếp đó khí tức sinh mệnh dùng mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng biến mất…

Dực Hung thấy thế, lúc này hoảng sợ điên cuồng gào thét: "Phương Trần! ! !"