Chương 52: Tám tu sĩ Hóa Thần lên sàn

Chờ sau khi Phương Trần hồi sinh, hắn muốn gật đầu đáp trả Dực Hung tỏ ý nó đoán đúng rồi.

Nhưng hắn còn chưa kịp gật đầu liền tiếp tục lên đường.

Thời điểm sống lại Phương Trần vội vàng mở miệng bảo Dực Hung trốn ngay.

Chữ trốn tới cửa miệng còn chưa kịp phát ra đã nghẻo…

Nội tâm Phương Trần lệ rơi đầy mặt chỉ có thể di chuyển tầm mắt về hướng Viêm Quang thành, ra hiệu Dực Hung mau chạy.

Dực Hung ở bên cạnh quan sát hồi lâu vẫn không hiểu, nó gãi đầu, hoàn toàn không kết luận ra được gì.

Đúng lúc này.

Hưu hưu hưu — —

Từng tiếng xé gió từ xa đến gần vang lên, khi âm thanh dừng hẳn, tám đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt Phương Trần cùng Dực Hung.

Dẫn đầu là một người khoác áo bào xanh, thoạt nhìn ngây thơ thanh thuần, đôi mắt đen bóng như bảo thạch tựa như búp bê sứ tinh xảo làm cho người khác kìm lòng không được muốn nâng niu trong lòng bàn tay.

Tám người này chính là tám tu sĩ Hoá Thần kỳ triền đấu Hỏa Sát Triều tại Hỏa Tâm khu.

Ngoại trừ An Nhiêu hoàn hảo không chút tổn hại ra, những người khác bị thương hoặc ít hoặc nhiều, đặc biệt là Vu Hải Long tình hình có vẻ nguy cấp nhất, da thịt đều cháy đen.

Tư vị Hỏa Sát Triều quả thực không mấy dễ chịu!

Khoảnh khắc tám người xuất hiện, Dực Hung đang quan sát tình hình Phương Trần, sắc mặt trong nháy mắt hoàn toàn trắng bệch.

Nếu như không phải Phương Trần vẫn đang không ngừng chết đi sống lại, sắc mặt hẳn cũng trắng không khác gì.

Uy áp mà tám vị tu sĩ Hóa Thần mang tới làm bọn hắn thoáng như rơi vào ngày tận thế.

Tám người này chỉ cần phất tay đều có thể gϊếŧ được bọn hắn!

Lúc này, người sợ nhất chắc chắn là Dực Hung.

Phương Trần còn ổn, hắn có Xích Tôn Giới, đám người này chắc chắn sẽ cho Đạm Nhiên tông mặt mũi.

Nhưng Dực Hung chỉ là thú sủng của Phương Trần mà thôi.

Vạn nhất đám người này nhìn trúng đế phẩm huyết mạch bèn đem nó cưỡng ép mang đi thì sao?

Nghĩ tới đây Dực Hung liền thu nhỏ chính mình, trốn bên chân Phương Trần, nỗ lực không làm cho bọn họ chú ý.

Mà sau khi tám người xuất hiện lại nhìn về phía Phương Trần trước tiên.

An Nhiêu trước sau cũng là người môn phái chính đạo.

Nàng vừa xuất hiện đã lập tức quát to: “Cứu người!”

Thuật che giấu khí tức của Phương Trần có lợi hại hơn nữa cũng không gạt được bọn hắn.

Nàng nhìn ra được tu sĩ Trúc Cơ này đang bị Hỏa Sát Vương thôn phệ.

Nếu không cứu sẽ vô cùng nguy hiểm!

Nhưng đám người nghe vậy lại chỉ lắc đầu.

Tình huống này An Nhiêu sao có thể cứu được?

Quả thật không sai.

An Nhiêu vừa lấy ra Bích Ba Đăng thì Phương Trần đã phun hỏa diễm…

"Đáng chết."

An Nhiêu ánh mắt u ám, sắc mặt khó coi.

Nghiêm túc mà nói, Phương Trần là nàng hại chết.

Nếu như không phải nàng dẫn phát Hỏa Sát Triều, Phương Trần hẳn sẽ không chết.

Cho nên nàng không khỏi hổ thẹn trong lòng.

Cho dù nàng tu đạo nhiều năm, nhìn quen sinh tử, cũng không có nghĩa nàng có thể thản nhiên tiếp nhận bản thân liên lụy một tên tiểu tu sĩ Trúc Cơ.

Những người khác nhìn ra An Nhiêu áy náy.

Có người xem thường, có người thì áy náy giống nàng.

Có điều so với sống chết của Phương Trần, bọn họ vẫn chú ý một chuyện khác.

Chương Dư nói: "An đạo hữu, bắt Hỏa Sát Vương mới là đại sự hàng đầu, đợi xong việc lại đến tông môn hắn tạ lỗi sau!”

"Đúng vậy!"

An Nhiêu lập tức thu hồi áy náy, gật đầu, dự định mở ra trận pháp Bích Ba Đăng.

Nhưng đúng lúc này, cả tám người tuyệt đối không ngờ tới, Phương Trần đột nhiên sống lại.

An Nhiêu: ". . ."

Chương Dư: ". . ."

Vu Hải Long: ". . ."

Năm người còn lại: ". . ."

"Chuyện gì vừa mới xảy ra?"

Khuôn mặt phì nộn của Chương Dư lóe qua kinh ngạc.

Bọn hắn rõ ràng cảm nhận được khí tức sinh mệnh của Phương Trần quay dần về hư vô, giống như đèn đã cạn dầu, tại sao chớp mắt lại sống lại kia chứ?

Mà việc khiến bọn hắn đờ đẫn còn ở phía sau.

Phương Trần trừng to mắt, hoảng sợ nhìn bọn hắn, sau đó lại chết…

Ngoại trừ An Nhiêu ra bảy người còn lại: "? ? ?"

Đây là đang làm gì?

Tiếp đó Phương Trần lại hồi sinh.

Sắc mặt bảy người bắt đầu trở nên cực kỳ cổ quái…

"Lui!"

Đúng lúc này, An Nhiêu đột nhiên quát lớn.

Bọn hắn không chút nghĩ ngợi lập tức lui nhanh.

Sau khi lui xa, lập tức có người hỏi: “An đạo hữu, tại sao chúng ta phải lui?”

Tuy bọn hắn nghe theo phân phó của An Nhiêu, nhưng không có nghĩa là bọn hắn có thể lý giải hết suy nghĩ của nàng.

Sắc mặt An Nhiêu nghiêm trọng, nàng nhỏ giọng: “Khởi tử hoàn sinh, sinh để chịu chết, đây là lão quái Phản Hư kỳ, cũng có thể là hắn còn cường đại hơn Phản Hư kỳ!”

“Nếu ta không đoán sai, hắn đang dựa vào năng lực sinh tử luyện hóa Hỏa Sát Vương.”

Những người ở đây không có ai hiểu Phản Hư kỳ hơn An Nhiêu.

Nàng hiện tại có thể duy trì trạng thái tiểu hài tử cũng là bởi nàng cũng đang thử chưởng khống sinh tử!

Chính vì thế vừa rồi nàng mới vội vàng lui về sau!

Sợ đám người này áp quá gần sẽ chọc giận Phương Trần!

Lời này vừa ra, bảy người còn lại hoảng hốt: “Cái gì?”

An Nhiêu nhìn bọn hắn: “Nếu ta không nhìn lầm, vừa rồi hắn hẳn không phải thật sự chết, mà chỉ đang ép linh lực bản thân thành hư vô, nhờ đó làm suy yếu sức mạnh Hỏa Sát Vương.”

“Đây là năng lực Phản Hư kỳ, hắn có thể thuần thục chuyển đổi sinh tử như thế, chỉ sợ là đại năng đã tấn thăng Phản Hư kỳ nhiều năm.”

Vừa nói xong mọi người nhìn về phía Phương Trần, sắc mặt càng thêm kinh hãi.

Bởi vì trong thời gian ngắn ngủi mười mấy giây, Phương Trần vậy mà liên tục chết mấy chục lần!

Thấy Phương Trần chuyển đổi sinh tử mấy chục lần không chút vướng víu, khí tức cực kỳ ổn định, trong lòng mọi người run rẩy…

Đây chính là uy năng của Phản Hư kỳ sao?

“Có phải các ngươi làm quá rồi không? Tại sao ta cảm giác hắn chỉ đơn thuần là tu sĩ Trúc Cơ kỳ? Hay là chúng ta vẫn nên lấy Hỏa Sát Vương ra đi?”

Nhưng lúc này Vu Hải Long lại nhịn không được thấp giọng nói thầm.

Hắn quan sát Phương Trần nửa ngày, hoàn toàn không nhìn ra gia hỏa này có điểm nào giống Phản Hư kỳ.

"Ngươi đi mà lấy!"

Chương Dư lại bĩu môi, cười nhạo nói: "Còn Trúc Cơ kỳ? Ta trúc mẹ ngươi! Ngươi muốn chết đừng mang ta theo!"

"Đồ khốn!"

Vu Hải Long giận dữ: "Ta chẳng phải đưa ra đề nghị sao?"

Thực tế trong lòng Vu Hải Long cũng có chút e ngại.

Bằng không hắn cũng sẽ không để cho người khác đi!

Chương Dư lại tiếp tục nói: "Còn đề nghị? Đề nghị cái đầu ngươi, nếu hắn thật sự là Trúc Cơ kỳ vậy ngươi có thể giải thích cho ta tại sao Hỏa Sát Vương gϊếŧ một tiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ lại lâu như vậy không?”

"Ngươi. . ."

Vu Hải Long nhất thời nói không ra lời, không phản bác được Chương Dư liền đỏ mặt tía tai: “Vậy ngươi nhìn thú sủng của hắn xem, chỉ mới Trúc Cơ kỳ, đại năng nhà ai lại dùng thú sủng yếu như vậy?”

Dực Hung: ". . ."

Hóa ra ta đã sớm bị các ngươi nhìn thấy?

Vừa rồi nó còn cho rằng không ai chú ý tới mình, nghĩ rằng mình trốn rất giỏi!

Nghe Vu Hải Long nói, Chương Dư xùy cười: “Ngu xuẩn!”

“Thú sủng Trúc Cơ đúng là yếu, nhưng nếu là thú sủng Trúc Cơ thức tỉnh huyết mạch Càn Khôn Thánh Hổ thì sao?”

Cả đám người kinh ngạc nhìn về phía Dực Hung.

“Tuy ta không bắt nó lại để điều tra, không nhìn ra được huyết mạch nó rốt cuộc mạnh cỡ nào, nhưng ta và Càn Khôn Thánh Hổ có không ít quan hệ, dựa vào kinh nghiệm của ta, huyết mạch của nó tuyệt đối không kém!”

Chương Dư nói xong, tiếp đó nhìn về phía Vu Hải Long nhướng mày nói: "Còn cần ta giải thích cho ngươi không?"

Vu Hải Long không lên tiếng. . .

"Đủ rồi, đừng nói nữa."

Mắt An Nhiêu lóe sáng, sau đó nói: “Hiện tại vị tiền bối này chưa lên tiếng, chúng ta cũng đừng vội đi, dựa vào uy năng của hắn, chỉ sợ một canh giờ sau là có thể luyện hóa được Hỏa Sát Vương, chúng ta chờ lát nữa lại tạ lỗi với hắn!”