Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khác Loài Thì Yêu Đương Kiểu Méo Gì?

Chương 1

Chương Tiếp »
[Diễn đàn học sinh Thụy Thành]

Chủ đề phổ biến: Trường học đã khai giảng và lần này tôi phải làm bài tập về nhà.

Chủ topic: “Chương 1: Trở lại trường học.”

1L: "Chương 2: Bài kiểm tra khai giảng."

2L: "Chương 3: Đuổi học"

3L: Bạn thực sự rất giỏi làm tổn thương người khác.

4L: Ngày 21 khai giảng à? Chủ thớt là Dục Anh hả, đã quá vậy!

5L: Thế này có nhiều quá không, có trường đã mở cửa được 1 tuần rồi.

6L: Có trường nào thuận tiện hơn Dục An không?!

7L: Là trường trung học số 1 Sơn Hải đó mấy bro, trường trung học số 1 Sơn Hải!

8L: Bạn đang nói về trường trung học số 1 Sơn Hải, một ngôi trường lớn đến mức nực cười, phía sau còn có một rừng đào ấy hả?

9L: Đợi đã, “Lâm” nào thế?

10L: Vừa nhìn là biết khứa này mới tới rồi.

11L: Để tui phổ cập kiến thức cho nè: Trường trung học số 1 Sơn Hải không chỉ có vườn đào mà còn rất to đẹp, còn có một cái tên rất văn nghệ là “Khoảng Trời Riêng”, hình như được lấy từ câu “Không có thế giới nào khác ngoài thế giới này.” trong bài “Hỏi đáp trên núi” của Lý Bạch á. Khi chúng tôi đang thưởng thức thơ, giáo viên ngữ văn thậm chí còn lấy nó ra làm ví dụ.

12L: Cái lùm mía, đỉnh vậy!

13L: Còn nhiều điều hơn thế nữa, nếu có thời gian, bạn có thể đến bảo tàng lịch sử của thư viện thành phố và xem qua nó. Có một cuốn biên niên sử địa phương của Thụy Thành chúng ta, nếu bạn lật sang trang 44, bạn sẽ thấy ghi chép về rừng đào ở trường trung học số 1 Sơn Hải. Người ta nói rằng nó là Khoa Phụ, đúng rồi, là cây gậy mà Khoa Phụ* đã để lại hóa thành.

(*Khoa Phụ: Dị thú trong Sơn Hải Kinh)

14L: ? ? ?

15L: Nói sao đây ta, trường trung học số 1 Sơn Hải có chút kỳ lạ. Bạn đã đã bao giờ thấy trường nào buổi sáng rung chuông, buổi tối đánh trống chưa? Bạn đã bao giờ thấy một ngôi trường không bao giờ công khai tuyển sinh mà chỉ nhận học sinh từ góc độ có mục tiêu, nhưng chưa bao giờ bị Cục Giáo dục chỉ trích chưa? Bạn đã bao giờ thấy một trường cấp 3 thuộc cùng một khối giáo dục được chia thành hai cơ sở Tây Sơn và Nam Sơn, ngăn cách bởi một bức tường ở giữa, thậm chí cả trường cổng trường hai phía Đông Tây, giống như một ngôi trường cả đời không qua lại với nhau chưa? Điều đáng ghét nhất là ngoài "Khoảng Trời Riêng” ra, trường trung học số 1 Sơn Hải còn có cơn ác mộng của tất cả học sinh giỏi ở Thụy Thành: Hề Trì.

16L: Cùng với… Giang Lê.

...

***

Cuối tháng Tám, Thụy Thành.

Gió núi thổi từ Tây sang Đông, mang theo không khí mát mẻ, uốn lượn qua những con đường dài, ngõ ngắn rồi biến mất trong một rừng đào ở ngọn đồi phía sau phía Nam thành phố.

Khi Tang Du tới, Hề Trì đang nằm trên khóm cành đào trong "Khoảng Trời Riêng" để chợp mắt.

Nắng lốm đốm, xuyên qua cành cây rải lên cơ thể, chạm vào những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của chàng trai.

Hề Trì mệt mỏi mở mắt.

Cậu khẽ cử động những ngón tay thon dài, đóng cuốn sách đỏ che mặt lại, ném nó xuống gốc cây rồi từ từ ngồi dậy.

Tang Du ôm cuốn sách vào lòng.

Khi cậu ấy cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy tấm bìa có dòng chữ "Nhiệt liệt chúc mừng việc triệu tập thành công Hội nghị liên hợp Tam giới lần thứ 298, cam kết thực hiện Mục tiêu thiên niên kỷ thứ sáu và góp phần vào sự chung sống hài hòa của các tộc trong Tam giới".

Một dòng ký tự lớn và một phụ đề nhỏ hơn rõ ràng: "Trường trung học Sơn Hải sẽ mở ra những thay đổi lớn chưa từng thấy trong một thế kỷ".
Chương Tiếp »