Chương 6

Mặc Quân mời Ngụy Âm Âm đến phòng khách, thiết kế phòng khách tối giản và trang nhã là tác phẩm của cha Mặc.

"Nào, đây là sinh tố dâu tây." Mặc Quân đưa cho Ngụy Âm Âm một ly đồ uống và nói với Ngụy Âm Âm: "Món đồ đó là gì vậy? Chị có thể giao cho tôi sau đó quay về làm việc của chị, cũng không nhất thiết phải chờ bố tôi quay về."

Ngụy Âm Âm vừa cảm kích vừa thất vọng, kỳ thực nhìn thấy Mặc Quân, cô liền cảm thấy mình thật sự có thể buông tay.

Nhưng sở dĩ buông tay là vì anh thực sự đã trưởng thành hơn lý tưởng của cô, sẽ có những cô gái tốt hơn đi cùng anh.

Vì vậy, cô không cảm thấy gánh nặng khi tìm lại người nhà họ Mặc, nên ban đầu cô nói có thể hẹn một buổi hẹn ăn tối khác, nhưng lời nói của Mặc Quân khiến cô cảm thấy có chút bị đẩy lùi.

Dù biết rằng Mặc Quân có lẽ chỉ lo lắng cho cô và chỉ đi ngang qua đây nhưng anh cảm thấy xấu hổ thay cho cô vì phải đợi.

"Haha, không sao đâu. Tôi sẽ đích thân đưa cho. Tôi cũng muốn ăn tối với bố mẹ Mặc. Chuyến công tác này rất dài, tôi muốn hẹn gặp trực tiếp với họ. Mặc Quân có đi cùng tôi không?" Ngụy Âm Âm mỉm cười đáp lại Mặc Quân. Từ nay về sau cô phải đối xử tử tế với anh như một đứa em trai.

Xin lỗi, cô đã trốn tránh anh suốt hai năm.

Nhưng Mặc Quân đột nhiên tối sầm mặt lại: “Vậy lần này chúng ta thật sự đồng ý rồi, chị Âm Âm, chị sẽ không hối hận nữa đâu.”

Ngụy Âm Âm vô cùng cảm động trước câu nói "Tôi sẽ không hối hận nữa."

Hai năm trước, trước khi đến Hoa Kỳ, Mặc Quân đã nói với cô: "Chị Âm Âm, chị sẽ đến tiễn em. Em , em có chuyện muốn nói với chị."

“Ừ, Mặc Quân, chị sẽ đi.” Lúc đó cô cũng thề.

Và đôi mắt anh nhìn cô. Với những ngôi sao lấp lánh. "Đó là một cuộc hẹn phải không?"

...Nhưng cô đã lỡ hẹn, và ngay cả khi Mặc Quân muốn gặp cô sau, cô vẫn giả vờ bận rộn.

Chẳng trách Mặc Quân cho rằng cô bận, đó là lỗi của cô.

"Ừ, lần này tôi sẽ không nuốt lời đâu. "Ngụy Âm Âm cảm thấy rằng cô không còn có thể phá vỡ lời hứa của mình với Mặc Quân bằng cách thu mình lại.

Mặc Quân chỉ chợt cười lớn: “Vậy thật sự là hẹn.” "Nụ cười ngượng ngùng của anh khiến trái tim Ngụy Âm Âm lần nữa nổ tung.

Nụ cười thật sự rất đẹp! ! !

"Em cười vẫn rất đẹp."

Ngụy Âm Âm vô tình trực tiếp khen ngợi anh, vừa nói ra lại muốn rút lại: "Mẹ kiếp!"

Thật lạ là tại sao cô lại khen nụ cười của em trai của bạn nình.

"Hả?" Mặc Quân chỉ nhìn cô rồi đột nhiên lại gần: "Chị Âm Âm nói gì vậy? Sao tôi không nghe thấy? Chị có thể nói lại được không?"

KHÔNG! Cô sẽ không nói lại lần nữa! Ai đó hãy đến và cứu cô với.

Nhưng cô tự hỏi liệu Chúa có nghe thấy lời cầu nguyện của cô không, "Quân ! Có khách ở nhà sao? Tại sao lại có một đôi giày phụ nữ?"

Giọng nữ quen thuộc phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người, khiến Ngụy Âm Âm lập tức cảm thấy thoải mái, cô lập tức hét lên: "Dì Tô! Là con Âm Âm, con đến giúp Vãn Ân đưa tài liệu cho chú A Hạo."

"Chúa ơi, Âm Âm, con thực sự ở đây! Vãn Ân đã nói trước rằng dì và Lão Hạo nhanh chóng vào và tổ chức tiệc chào mừng cho con." Trương Tô ngạc nhiên nhìn Ngụy Âm Âm.

Trương Tô là mẹ kế của Mặc Vãn Ân và là mẹ ruột của Mặc Quân.

Lão Hạo đang nói về Mặc Hạo, cha của nhà họ Mặc.

"Em yêu, sao cửa lại có thêm một chiếc giày nữ vậy? A, là Âm Âm!" Mặc Hạo nhìn thấy Ngụy Âm Âm cũng rất vui vẻ.

Ngụy Âm Âm vội vàng đứng dậy đưa văn kiện ra, Mặc Hạo liếc nhìn văn kiện thở dài: "Thật sự phiền phức cho con, cái này xác thực rất quan trọng."

"Không phiền, không phiền, mấy ngày nữa con sẽ không đi làm, nếu bố mẹ Mặc và Mặc Quân không ngại, con có thể dẫn mọi người đi ăn thử một số của hàng!" Ngụy Âm Âm vỗ ngực cô là một nhà phê bình, cô có sự tự tin.

Trương Tô vừa nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ ra điều gì, bà cười hỏi Ngụy Âm Âm: "À, nhưng lão Hạo và ta gần đây có hẹn. Bằng không, Âm Âm, con có thể đưa Mặc Quân đến đó được không? Tuần sau nó sẽ nghỉ học đại học, Trường học vừa mới bắt đầu, nó còn nhiều thứ lạ lẫm."

"Hả?" Ngụy Âm Âm không ngờ lời mời lịch sự của cô lại tạo ra thời gian để cô và Mặc Quân ở riêng, cô đang định nói gì đó, nhưng Mặc Quân không cho cô cơ hội hối hận: "được, con cũng đang mong chờ chị có thể đưa con đi đâu? Hai năm qua con đã đi rất nhiều nơi."

Than ôi, cô phải gánh chịu hậu quả mà cô đã gây ra.

Ngụy Âm Âm thầm nghĩ.

được.