Chương 29: Khán giả

Edit: Ya

Vở kịch nói được diễn ở nhà hát lớn của thành phố, vở kịch này được bàn tán rất nhiều trên mạng, bởi vì có đạo diễn là Lâu Thuỵ rất nổi tiếng, nhưng vì Nhan Hạc Kính không ký tên lên kịch bản, nên không ai biết được đây là chuyện do Nhan Hạc Kính viết.

Vở diễn chiều hôm đó, chỗ ngồi trong rạp gần như chật kín, Nhan Hạc Kính dĩ nhiên đã đến từ sớm, cũng khẳng khái tặng một lẵng hoa, đề là chúc vở kịch thành công mỹ mãn.

Lẵng hoa được anh đề tên mình, nhưng riêng bó hoa tặng cho Tông Dương thì lại không hề để tên, chỉ để một dòng bốn chữ "Chúc cậu suôn sẻ." Lúc sau anh hỏi nhân viên giao hoa của cửa hàng rằng người nhận hoa có phản ứng gì hay không, nhân viên nói sắc mặt của cậu vẫn bình tĩnh, thoáng nhìn tờ giấy một cái rồi để hoa sang một bên, Nhan Hạc Kính nghe xong không khỏi cảm thấy thất vọng.

Nhan Hạc Kính ngồi ở hàng thứ hai của nhà hát, giống như đang hoà vào sân khấu vậy, vì anh cách diễn viên rất gần, tựa như họ đang đối thoại bên tai, ánh đèn sân khấu có lúc rực rỡ, khi thì lờ mờ, tối đến mức chỉ có thể thấy rõ được khuôn mặt của diễn viên.

Lúc Tông Dương lên sân khấu, tim của Nhan Hạc Kính dường như ngừng đập, máu đông cứng lại, toàn bộ cảm xúc của anh tập trung trên người Tông Dương. Nhan Hạc Kính chưa bao giờ có cảm giác như vậy, giống như ý thức của mình không còn do chính mình kiểm soát nữa, anh lọt vào một khoảng không khác, nơi đó không có khán giả, chỉ có anh và Tông Dương ở đó.

Lúc Đới Văn Bách thân mật với người yêu, Nhan Hạc Kính nhìn họ giống như bản thu nhỏ của anh và Tông Dương lúc thân mật với nhau, mà lúc này anh như khán giả chứng kiến tất cả.

Chung cư nhỏ hẹp cũ kỹ, giường đơn rỉ sắt, giấy dán tường ố vàng đã bong ra, loang lổ giống như vỏ cây khô đang rớt xuống, Tông Dương nằm ở trên giường, đôi tay vòng qua bả vai của Nhan Hạc Kính, thỉnh thoảng cậu sẽ hôn vài cái, lúc thì thật dịu dàng như khi thì rất mạnh bạo, căn phòng trống trải, chỉ có tiếng đồng hồ quả lắc khẽ chuyển động.

Mỗi khi nghĩ về những chuyện này, Nhan Hạc Kính luôn thắc mắc lý do tại sao mình lại yêu Tông Dương, tại sao tình yêu này lại thức tỉnh và phát triển một cách kinh người đến vậy.

Buổi diễn hôm nay làm cho Nhan Hạc Kính hiểu ra một ít, chính vì những ngày đầu gặp mặt, Nhan Hạc Kính không nhận ra được tình cảm của mình, hiện tại đứng ở góc độ khán giả để quan sát, anh cùng cũng hiểu rõ triệt để.

Diễn viên chào kết vở, tiếng vỗ tay kéo dài thật lâu, Nhan Hạc Kính ngồi đối diện với Tông Dương, anh phát hiện Tông Dương đang khom lưng nhìn anh, mãi cho đến khi cậu xuống sân khấu cũng vẫn nhìn anh.

Sau khi vở diễn kết thúc thì có mở tiệc ăn mừng, vốn dĩ Nhan Hạc Kính đã chuẩn bị cùng đoàn kịch đi đến tiệm lẩu, nhưng mà sau khi đi ra rạp hát thì thấy Tông Hi, dường như cô đang đứng chờ anh, vì cô nhón chân nhìn xung quanh dòng người tấp nập, mãi đến khi thấy được Nhan Hạc Kính mới ngưng tìm kiếm. Nhan Hạc Kính cảm thấy kì lạ, bước nhanh qua, chào hỏi Tông Hi.

Tông Hi có vẻ rất khách sáo, khoé miệng mỉm cười nói: "Tôi ngồi ở đằng sau anh(*) mấy hàng ghế, lúc đầu còn không dám tin đó là anh nữa."

Nhan Hạc Kính chỉ lớn hơn Tông Hi một tuổi, nghe cô dùng kính ngữ để xưng hô như vậy, rất khó xử, liền đề nghị: "Quan hệ của tôi và Tông Dương khá tốt, cô không cần phải khách sáo như vậy, tôi xấu hổ đấy."

(*) Chỗ này Tông Hi xưng là 您, là cách xưng hô trang trọng hoặc thường được sử dụng với những người có cấp bậc, vai vế.

Tông Hi dùng ngón tay vén tóc mai loà xoà, sắc mặt hơi hồng: "Vậy tôi gọi là thầy Nhan được không?"

"Dĩ nhiên là được." Nhan Hạc Kính cười.

"Tôi có chút chuyện muốn nói với anh, bây giờ có tiện hay không?"

Nhan Hạc Kính nhìn đồng hồ, thời gian tiệc liên hoan là 7 giờ rưỡi, còn khoảng hơn một tiếng đồng hồ, thời gian dư dả, nếu đi trễ một chút thì cũng không ảnh hưởng gì lắm, liền gật đầu đáp ứng, trên đường đi thì vẫn đang suy tư xem Tông Hi muốn nói gì với mình.

Trời đã tối, nhiệt độ ban đêm khá thấp, Nhan Hạc Kính mua một ly cà phê nóng ngoài cửa hàng tiện lợi gần rạp hát, đưa cho Tông Hi, cô nhỏ giọng nói cảm ơn, hai người yên lặng nhìn phía ngoài cửa sổ, đèn đường sáng dần lên.

Không biết tại sao mà Tông Hi có vẻ rất khẩn trương, cô thổi cà phê, nhưng cũng không uống, vừa định mở miệng nói chuyện lại bị tiếng chuông điện thoại của Nhan Hạc Kính cắt ngang, cô lập tức nản lòng.

Là điện thoại của Tông Dương gọi đến. Nhan Hạc Kính nghe thấy tiếng người ầm ĩ ở đầu dây bên kia, họ đã đến chỗ liên hoan rồi, Tông Dương hỏi khi nào anh tới.

Nhan Hạc Kính nhìn Tông Hi một cái, dùng khẩu hình miệng ý bảo cô là Tông Dương gọi, Tông Hi nhanh chóng lắc đầu.

"Mấy cậu ăn trước đi, tôi có chút việc, lát nữa đến sau."

Nhan Hạc Kính cúp máy: "Chúng tôi có tiệc liên hoan, nhưng mà trễ chút cũng không sao."

"Cảm ơn." Tông Hi thở phào nhẹ nhõm, "A Dương chắc chắn sẽ không vui khi tôi tự tiện đến tìm cậu như vầy."

"Không sao đâu, cô có chuyện gì muốn nói cứ nói đi." Nhan Hạc Kính tỏ vẻ không có chuyện gì.

Tông Hi vẫn chống cằm, cô không trang điểm, nhưng trông vẫn rất trẻ, có lẽ là do tạng người vốn gầy, nên nhìn cô trông có vẻ lúc nào cũng mang sự âu lo, Nhan Hạc Kính phát hiện tay cô không hề mịn màng như mặt của cô, có rất nhiều vết trầy xước, ngón tay còn đang quấn băng dán.

Nhan Hạc Kính vô thức chạm vào vết chai ở ngón giữa trên tay anh, bỗng nhớ lại có người từng nói rằng nhìn bàn tay là có thể đoán được cuộc sống của một người, biết được rằng cuộc sống của họ sung túc hay nghèo khó.

Tông Hi hỏi: "Thầy Nhan chắc là hiểu khá rõ về hoàn cảnh gia đình của chúng tôi mà đúng không?"

Nhan Hạc Kính chần chừ: "Chỉ là đã từng nghe qua vài chuyện thôi, tôi còn chưa chủ động hỏi thử A Dương."

"Mẹ của chúng tôi mất tích nhiều năm, cũng không biết là bà còn sống hay đã mất," Tông Hi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ba chúng tôi là một kẻ nghiện rượu, không hay về nhà."

Nhan Hạc Kính đã từng gặp ba của Tông Dương, nhưng chưa bao giờ nghe thấy cậu nhắc đến mẹ của mình, Nhan Hạc Kính từng cho rằng mẹ của cậu đã qua đời.

"A Dương rất giống mẹ, chính nó sẽ không bao giờ chịu thừa nhận điều đó, lúc tôi còn nhỏ, quan hệ của tôi và mẹ rất tốt, mặt mũi của bà cả đời này tôi vẫn ghi tạc trong lòng, cho nên tôi biết, A Dương giống mẹ đến mức nào. Màu mắt của hai người đều rất nhạt, lúc A Dương cười lên giống mẹ y đúc, có đôi lúc tôi phải thét lên trong lòng, vì họ quá giống nhau."

Lúc Tông Hi nói những lời này, cô nở một nụ cười nhàn nhạt, tựa như đang hồi tưởng lại gương mặt của mẹ, trong ký ức thời thơ ấu của cô, mẹ có mùi hương hoa nhài thơm ngát, cả làn da lành mạnh mềm mại của bà đang dính sát vào làn da của Tông Hi.

Mà trong đầu Nhan Hạc Kính bây giờ toàn là gương mặt của Tông Dương, đôi mắt nhạt màu của Tông Dương tựa như đang hiện ra trước mắt Nhan Hạc Kính ngay bây giờ.

"Anh thích A Dương sao?" Tông Hi đột nhiên hỏi.

Nhan Hạc Kính cảm thấy không cần thiết phải phủ nhận điều đó, thành thật trả lời: "Tôi thích cậu ấy."

Tông Hi trở nên vui mừng: "Tôi cũng cảm thấy A Dương thích cậu."

Nhan Hạc Kính cười đầy muộn phiền, bán tính bán nghi: "Cô cảm thấy vậy sao?"

"Mỗi lần nó đứng trước mặt cậu nó rất khác." Tông Hi thần bí nháy mắt, "Tôi nhìn nó trưởng thành mà."

"Được, cứ cho là như vậy đi, nhưng cậu ấy cũng không chịu nói gì cả."

"Nó sẽ không nói đâu. A Dương sẽ không chủ động đánh mất đi một người, nó cho rằng người như cậu sẽ không bao giờ chịu thích một người như nó."

Nhan Hạc Kính nghe được lời này, tim như bị xé rách một mảng lớn, anh không thể nào tưởng tượng được cuộc sống của Tông Dương đã thiếu vắng những gì, để cho đến hôm nay tình cảm của cậu ấy lại trở nên buồn tẻ và nhợt nhạt như vậy.

Tông Hi thấy tâm trạng của Nhan Hạc Kính không được tốt lắm, chậm rãi nói: "Mẹ tôi bị mắc chứng rối loạn lưỡng cực, là bệnh di truyền từ gia đình. Trước lúc A Dương sinh ra thì bà vẫn chưa phát bệnh, lúc đó xem như tôi còn có một khoảng thời gian được hưởng tình thương của mẹ, nhưng sau khi A Dương sinh ra thì mẹ liền phát bệnh. Thời thơ ấu của A Dương chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu, vì vậy nên có lẽ nó không hiểu rõ yêu là cảm giác như thế nào."

Đúng lúc đó có người đẩy cửa vào, một cơn gió lạnh lùa vào trong cửa hàng tiện lợi, Nhan Hạc Kính ngồi cạnh cửa ra vào, bị gió thổi đến mức co cụm lại, anh không nói nên lời, cổ họng giống như bị ai đó bóp nghẹt.

"Thầy Nhan, tôi là một người chị, tôi biết tôi nói ra những lời như vậy là quá ích kỷ, nhưng mà tôi muốn cầu xin cậu, xin cậu đừng từ bỏ em tôi."

"Tôi muốn nó được yêu một cách bình thường như bao người khác."

Giọng nói của Tông Hi nghẹn ngào, giống như cô sắp khóc đến nơi.