Chương 9

Nhiều Lương - Sở Trang VươngVào thời đầu nhà Chu, một ca nữ tên Hàn Nga đi tới nước Tề, trên đường đi ngang qua nhà họ Ung, lúc đó cô không còn tiền để tiếp tục chặng đường, đành phải bán hát cầu thực. Khi nàng bắt đầu cất tiếng hát, âm thanh như vọt lên không trung bay lượn, như tiếng nhạn hót triền miên. Hàn Nga rời đi ba ngày sau đó, tiếng hát vẫn vang vọng giữa không gian, dư âm lượn vờn, mãi không chịu tiêu tan.

Cây đàn được đặt tên theo truyền thuyết trên – "Nhiễu lương" tức âm thanh mãi mãi ngân dài, dư âm không ngừng, đây cũng chính là đặc điểm của cây đàn. Nghe nói, cây đàn "Nhiễu lượng" là một lễ vật được người đàn ông tên Hoa Nguyên dành riêng cho vua Sở Trang Vương, niên đại sản xuất của nó vẫn chưa được xác minh.

Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm anh một lúc lâu ơi là lâu, nghiêng người.

Lúc Thẩm Phất lên đài, xung quanh vô cùng im lặng, câu nói vừa nãy của anh quá ngông cuồng, mọi người đều đang cân nhắc xem bản lĩnh của anh to lớn như nào.

Ung dung mà ngồi, một bộ dáng xa rời khói lửa trần gian.

Cheng —— Theo âm đàn đầu tiên vang lên, khúc nhạc ầm ĩ giống như âm thanh ma quỷ đập thẳng vào mãng nhĩ từng người.

Thẩm Phất cũng sợ hết cả hồn, thân thể hơi run lên, thành ra đánh lệch mấy nốt liền.

[Hệ thống; khúc nhạc này đã được cải biên, tôi không thể ghi nhận.]

Mi tâm Thẩm Phất nảy một phát: "Sao không nói som?"

[Hệ thống: Tui sợ anh mắng tui.]

Suýt nữa hộc ra một ngụm máu, nhưng vẫn phải bức bách bản thân tập trung cao độ, muốn khóc lóc cũng phải đàn xong đoạn nhạc này đã.

Thẩm Phất khế hất cằm lên, làm một vẻ mặt cao ngạo, thế nhân chẳng hiểu nổi ta, tiếp tục gảy đàn. Bịch!

Một con chim trên cây ngất xỉu lăn quay xuống đất. "Nhìn kìa!" Có người không nhịn được hô: "Người ta đánh đàn gọi tới chim muông, hắn đánh đàn lại khiến chim chết!"

Thẩm Phất liếc mắt nhìn kẻ vừa nói một cái, huynh đài, tôi ghim anh nha, sử dụng một phần nội lực, ngầm có ý nhắc nhở.

Không lâu sau, lại một con chim cắm đầu xuống đất.

"Chim bé bỏng, thật đáng thương" một thiếu nữ mặc bộ đồ hồng phấn, thương tiếc nói. Thẩm Phất vẫn ngồi thẳng lưng, duy trì bộ dáng thanh cao.

Khoảng cách gần nhất chính là Tiêu Nhiên, lẽ ra hắn là người chịu tội nhiều nhất, nhưng nhìn dáng điệu cổ gắng chịu đựng của Thẩm Phất, không nhịn được nở nụ cười.

Tần Dục ngồi đẳng trước lộ ra kinh hãi, Giáo chủ thế mà lại nở nụ cười.

Trừ Tiêu Nhiên ra, những người ngồi gần đó đều dần dần nhích xa, đứng xa được bao nhiều hay bấy nhiêu. Một khúc đàn chấm dứt, Thẩm Phất bình tĩnh đứng dậy: "Còn nhiều thiếu sót."

Bàn dân thiên hạ anh hùng hào kiệt: ... Đây mới đích thực là thiếu sót này, không có chút khiêm tốn nào luôn!

Có người trong lòng hoài nghi, loại trình độ này làm sao có thể thông qua vòng sơ tuyển?

Kẻ lúng túng nhất phải kể tới Tạ Minh, nếu sớm biết kỹ thuật chơi đàn của Thẩm Phất có thể đạt tới cảnh giới khiến người ta tẩu hỏa nhập ma, thì có nói gì đi chăng nữa hắn cũng sẽ không cho anh lệnh bài.

Thánh nữ cười khẩy: "Vị công tử này khiến mọi người được mở mang tầm mắt." Thẩm Phất ngồi vào chỗ cũ, thảnh thơi rót một ly rượu ngon: "Vị cô nương đẳng kia biết sự tinh túy của "Điều khúc" không?"

"Vốn khúc nhạc miêu tả về một chú chim bé nhỏ nhìn xuống thế giới bao la, phong cách khúc nhạc đương nhiên phải chú ý thể hiện sự cô đơn, cao vυ"t, kiêu ngạo, xa xôi."

Không ít người âm thầm gật đầu, Thánh nữ có thể hiểu biết sâu rộng với khúc nhạc này, chẳng trách lúc nãy có thể đàn hay như vậy. "

Hoàn toàn sai," Thẩm Phất lạnh lùng phản bác, "Tên như ý nghĩa, sự tinh túy của nó chính là Thiên Sơn Điều Phi Tuyệt, Vạn Kính Nhân Tung Diệt. Vừa rồi tôi đánh đàn khiến chim chóc chết cũng chỉ là cảnh giới thứ nhất mà thôi..."

Mắt đảo qua bốn phía, lời nói ra nhuốm đầy vẻ lạnh lùng: "Nếu như đạt thêm một bậc nữa, thì không chỉ có chim muông bỏ mạng."

Nói chuyện có lý có lẽ, ăn nói tràn đầy khí phách, Tiêu Nhiên ngồi một bên tự uống rượu tự nói: "Cao kiến." Thánh nữ phản bội, Thẩm Phất có khả năng khiến đối phương ấm ức, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ quan sát. "Lời khen của Tiêu đại hiệp sai rồi," một tên đệ tử Huyết Sát Môn mở miệng: "Nếu giống như anh ta nói, thì đứa bé ba tuổi cũng có thể loạn đánh một hồi." Thẩm Phất phì cười, một tay nhịn không được nắm cổ tay Tiêu Nhiên, cười tới mức thân thể run bần bật:" Có nghe thấy không, anh ta gọi cậu là đại hiệp."