Chương 6: Có cáo (2)

Sau đó nhà cũ tích cực vươn qua cành cây qua: "Cậu muốn nối điện chỗ nào cứ nói cho ta biết, không cần đóng đinh gì đâu, ta có thể tự mình làm dây cáp."

Cành cây tiếp nhận một đầu dây điện, trên tường tự mở ra một lỗ nhỏ, rất nhanh luồng dây điện vào trong nhà, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào.

Úc Thanh lại một lần nữa tán thưởng không thôi, có nhà cũ phối hợp, rất nhanh đã hoàn thành xong việc lắp đặt mạch điện.

Sau đó, hắn ngồi nghỉ một lát, lại nhìn chằm chằm vào cỏ dại trong sân. Cỏ này so với xe của hắn còn cao hơn, phải sửa sang một chút mới tốt, nếu không ánh sáng và tầm nhìn trong phòng đều bị chặn lại.

Chỉ là vừa mới lấy công cụ ra, nhà cũ lập tức biến cho hắn một cái ghế gỗ, nói: "Cậu nghỉ ngơi đi, để đám cỏ này cho Hồ Nhị xử lý."

Úc Thanh kỳ quái hỏi: "Hồ Nhị?"

"Cáo." Cây long não nói ngắn gọn.

Ánh mắt Úc Thanh sáng ngời, khoa tay múa chân hỏi: "Có phải toàn thân nó trắng tinh hay không, lớn như vậy đúng không?"

Thấy cây long não gật đầu, hắn lại nghi ngờ: "Nhưng mà, cáo đâu có ăn cỏ đâu..."

"Hắn có rất nhiều bạn bè ăn cỏ." Nhà cũ đáp.

Đối với Úc Thanh mà nói, làm cỏ không phải là vấn đề nan giải gì, hắn đã mua máy cắt cỏ rồi. Nhưng mà, hắn thực sự rất muốn nhìn thấy con cáo nên lập tức đồng ý: "Được."

Nhà cũ hít sâu một hơi, tràn đầy sức sống hét lớn một tiếng: "Hô... hô..."

Một hơi hít vào này của nhà cũ, lại mang đến một luồng gió lạ, thổi lá cây long não xào xạc rung rinh.

Úc Thanh nắm chặt tay vịn của ghế dựa, không bao lâu sau, hắn nghe được một tiếng ngói nhỏ vang lên, lập tức có một quả cầu tuyết trắng từ trên trời giáng xuống.

Cáo trắng nhẹ nhàng dừng lại trước hành lang, xoay quanh Úc Thanh một vòng, ngồi xổm xuống, miệng phun tiếng người: "Gọi ta làm gì?"

Úc Thanh: "!!"

Đây chẳng những không chỉ là một con cáo, mà còn là một con cáo thành tinh?!

"Đây là Hồ Nhị, còn đây là Úc Thanh." Chương Thụ giới thiệu ngắn gọn.

"Cỏ trong sân quá cao, khách đến cũng không nhìn thấy. Hồ Nhị, cậu gọi bạn bè của ngươi tới gặm đi." Nhà cũ nói.

Úc Thanh: "..."

Hồ ly duỗi thắt lưng, nói: "Được thôi. Nhưng bây giờ đang là ban ngày ban mặt quá bắt mắt, phải chờ đến tối đã."

Úc Thanh thì nhìn chằm chằm nó không chớp mắt.

Nó cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, chẳng những không xa lạ, còn chủ động tiến lại gần, nịnh nọt nói: "Sờ lỗ tai mười tệ, sờ đầu hai mươi tệ, chụp ảnh năm mươi, sờ đuôi một trăm! Cậu có muốn thử một chút hay không?"

Úc Thanh hoảng hốt một chút, không hiểu sao lập tức gật đầu, lấy điện thoại di động ra.

586 nhắc nhở: "Kí chủ, ngài đã trúng yêu thuật của cáo tinh!"

"Không sao." Úc Thanh trả lời, tiếp tục lấy máy ảnh ra, chụp liên tục vài tấm.

Không vì sao, cho dù không có mị thuật, lực hấp dẫn này cũng quá lớn. Lông cáo bóng loáng mềm mại, xúc cảm thật tốt!

Chương Thụ ở một bên sâu kín nói: "Hồ Nhị, đây là ông chủ mới, cậu thu tiền cái gì."

Con cáo cứng đờ, sắc mặt khó coi nói: "Cho nên... Ta bị người ta chơi qua mà còn không có tiền ư?!"

Vẻ mặt chuyển thành bộ dáng hung hăng: "Buông tay! Buông đuôi ta ra!"

Úc Thanh không chút hoang mang, lấy ví tiền ra, rút ra một tờ tiền một trăm tệ, đặt ở trước mặt hồ ly.

Hồ Nhị nhanh chóng vồ lấy, híp mắt, rất ra dáng phân biệt thật giả, cuối cùng nó nhỏ giọng nói: "Có tiền cũng không thể sờ mó lung tung..."

Úc Thanh lại đưa qua một tờ.

"..." Hồ Nhị nhìn chằm chằm, cuối cùng nhận lấy tiền, lời muốn đều nuốt lời trở về, ngoan ngoãn đưa cái đuôi tới.

Úc Thanh rất vui vẻ.

Nhà cũ cũng hô hô cười to: "Thật tốt quá, Hồ Nhị cũng thích cậu! Xem ra mở cửa đón khách không thành vấn đề!"

Úc Thanh thầm nghĩ, quả thật nhân viên đã là tề tựu đông đủ!

Chương Thụ tính sổ sách, linh vật Hồ Nhị, hắn thỉnh thoảng làm nhân viên phục vụ một chút vậy là đủ rồi.

Nhưng mà nhà cũ nghĩ không giống hắn: "Ông chủ Tiểu Úc, nhân viên phục phụ Hồ Nhị, Chương Thụ tính sổ!"

Cáo trắng ngay lập tức xù lông: "Cái gì! Muốn ta làm nhân viên phục vụ ư? Ta không làm!"

Úc Thanh suy nghĩ một chút: "Chúng ta không cần nhân viên phục phụ."

Ý tưởng của hắn là chỉ cung cấp chỗ ở, ăn uống vui chơi không dính vào, dù sao mấy thứ này muốn làm cũng không đơn giản. Hơn nữa mục đích hắn trở về quê chủ yếu là tĩnh dưỡng thân thể, không phải để kiếm tiền, vì vậy làm một khách sạn nhỏ nhỏ đơn giản, rất tốt. Hơn nữa, nếu làm như vậy xung đột với Nông Gia Lạc của hàng xóm cũng không ổn.

Hồ Nhị như được cứu, vội vàng ôm đùi hắn nói: "Ông chủ nói rất đúng!"

Nhà cũ hô hô cười nói: "Ta cũng chỉ tưởng tượng một chút mà thôi, mọi người không cần lo lắng, dù sao nơi này cũng không có ai thèm tới."

Nó vừa nói như vậy, ánh mắt của cây long não và cáo trắng đều trở nên ảm đạm.

Úc Thanh bỗng nhiên tò mò: "Lúc trước các ông kéo khách kiểu gì vậy?"

Chương Thụ liếc mắt nhìn đồng bọn cáo một cái.

Cáo trắng nhận mệnh cúi đầu cuộn mình, lúc đứng dậy, nó biến một người đàn ông mặc áo trắng, giống như quần áo của Chương Thụ, đều là trang phục cổ nhân, chỉ là khuôn mặt nó vô cùng tinh xảo diễm lệ.

Úc Thanh nhìn mái tóc dài xõa sau vai kia, rốt cục hiểu được "nữ quỷ" mà thím Hai nói từ đâu tới.

Hắn buồn cười hỏi: "Tại sao cậu không sử dụng nguyên hình của cậu?"

Nếu là động vật, người trong thôn ít nhất sẽ không sợ hãi.

Hồ Nhị trong lòng có ưu tư nói: "Ta sợ lỡ bị phát hiện, sẽ bị bắt đem đi kho tàu."

Chương Thụ lạnh lùng chen vào một câu: "Thịt của ngươi không ngon, tám mươi chín mươi phần trăm là sẽ bị lột da."

Hồ Nhị: "..."

Úc Thanh: "..."

Úc Thanh cũng khó mà nói việc này thôn dân có làm hay không. Nghe cha mẹ hắn nói mấy năm trước lợn rừng trong thôn còn rất nhiều, thường xuyên xuống núi gây họa cho hoa màu, phàm là bị bắt được thì đều xuất hiện trên bàn ăn. Tất nhiên, trong những năm gần đây lợn rừng cũng ít hơn, hầu như không còn bóng dáng.

Hắn chỉ có thể nói: "Một ngày nào đó tôi sẽ đưa cậu ra ngoài đi dạo, sẽ không có người nào dám đánh chủ ý lên cậu."

Trong thôn chính là như vậy, chỉ cần là động vật có chủ, dù là một con gà, mặc cho ai nhìn thấy trên đường cũng sẽ không vụиɠ ŧяộʍ làm thịt ăn, ngược lại còn nhắc nhở chủ nhân một câu.

Úc Thanh cũng rất bội phục, nhiều gà vịt như vậy, nhưng dân làng như có hỏa nhãn kim tinh, có thể phân biệt rõ ràng đâu gà nhà mình đâu là gà nhà hàng xóm. Mà gà vịt sau khi ra ngoài đi dạo, chạng vạng cũng sẽ tự mình về nhà, giống như người già thuộc đường vậy, thật là thần kì.

Bọn họ đang tán gẫu, bỗng nhiên nhà cũ nói: "Có, có người tới!"