Chương 4: Đại tiểu thư đã nhận lỗi chưa (2)

Bạch Liêm đứng dưới bóng cây, hạ mắt xuống nhìn người abnj nhỏ còn chưa cao đến thắt lưng cô, ngón tay thon dài của cô nắm lấy điện thoại di động, ấn một cách tùy ý .

Người bạn nhỏ này đi theo cô từ trạm xe bus đến trên xe bus, sau đó vẫn đi theo cô.

Ánh mắt cậu bé vừa đen vừa sáng, để đầu đinh, mặc áo sơmi trắng, bên ngoài có một chiếc áo khoác len cộc tay màu xanh dương, đi giày da màu đen, gọn gàn sạch sẽ.

Vừa tinh tế lại vừa đẹp đẽ.

Khắp nơi đều tỏa ra cảm giác không hợp với thành phố hoang vu này.

"Đi theo chị làm gì?"

Cậu bé ngay lập tức cúi đầu, liên tục cởi ra cúc áo trên cổ áo, rồi lại đơm vào, cậu bé nhìn chằm chằm cái cúc áo rồi nói: "Sáng nay anh trai cho em nửa quả chuối, nửa quả chuối, nửa…"

Bến xe bus nơi này không có ghế ngồi, rất là đơn sơ, xe trên đường không nhiều lắm, dăm ba cái.

Bạch Liêm nghiêng người dựa vào biển hiệu trạm xe, mắt lim dim uể oải: "Nghe không hiểu."

"Ô, em đang đợi ba mẹ em đón em đi thế giới kia với họ, " Cậu lại nhìn chằm chằm sợi dây đỏ đeo trên tay trái Bạch Liêm, "Anh trai em sẽ biết được em ở đâu, nhưng mặc kệ em."

"A, " Bạch Liêm nghiêng đầu, bỗng nhiên trợn mắt nhìn cậu bé một lúc, đưa tay búng gáy cậu bé, "Thế thì anh trai em ác thật đấy.”

"Ô." Ánh mắt cậu bé chuyển qua chiếc xe đen đang chậm rãi đi tới phái đối diện.

Yên lặng cãi lại câu nói cuối cùng của cô.

**

Đối diện bên kia đường, xe Maybach thương nhân màu đen.

Trong buồng lái, lái xe đầu đinh một tay đặt trên vô lăng, mặc dù tại con đường không nguy hiểm này, vẫn vô cùng cảnh giác.

Tận đến lúc nhìn thấy cậu bé đối diện bên đường, hắn mới thở nhẹ ra, ấn lên tai nghe bluetooth trên tai, "Rút lui, tắt đèn hồng ngoại đi, không cần nhắm vào người thường."

Ngồi phía sau chỉ có một người đàn ông trẻ, trước mặt đặt một quyển ghi chép không có dấu hiệu nhận biết nào, sơmi trằng cài cúc áo nghiêm cẩn đến tận nút trên cổ, màu mắt rất nông, màu da trắng lạnh.

Lòng bàn tay cứ thế vạch lên vạch xuống trên màn hình laptop, mở hộp thư ra.

Trong thư gửi đến hiện ra công thức với hàng số rườm rà.

Hắn liếc mắt nhìn qua một cái, lông mi dày hơi trùng xuống, dùng một tay gõ chữ trả lời--

[Đừng gửi rác cho tôi nữa]

Khương Phụ Li nhân tiện xử lý hai hộp thư khác, góc trái laptop xuất hiện một hộp thoại, đó là một người đàn ông mặc áo choảng thí nghiệm, hắn nói liếng thoắng: "Khương thiếu này, cậu rốt cuộc đã làm gì đám nghiên cứu viên nước R vậy?"

"Nói." Khương Phụ Li tích chữ như vàng.

"Được rồi, " người đàn ông không biết nhớ ra trò cười nào, cười vui vẻ, "Hôm nay họn họ lấy danh nghĩa tập thể tố giác cậu với liên minh Mensa, cậu biết tôi không đủ sức chạm nổi cánh cửa liên minh mà, đây là tôi nghe lão sư kể cho, chuyện này có ảnh hưởng gì cậu không?"

Liên minh Mensa, hội những người có chỉ số thông minh đứng đầu Trái Đất.

Yêu cầu để gia nhập liên minh vô cùng hà khắc, cả Trái Đất chỉ có gần một trăm thành viên.

Hơn một nửa các nước đều không có người có thể chạm tới cánh cửa liên minh.

Trong nước chỉ có ba người thông qua kì thi.

Lòng bàn tay Khương Phụ Li tùy ý lướt màn hình, sắc bén trả lời: "Tôi chúc họ thành công vậy."

Người đàn ông đối diện phát ra tiếng cười ngắn ngủi, "OK, tôi hiểu rồi.

Khương Phụ Li tắt laptop, ánh mắt chuyển ra bên ngoài cửa sổ, đôi mắt phhuowngj màu nông lạnh lẽo từ khi sinh.

Thủy tinh một chiều có thể nhìn rõ bên ngoài.

Một nữ sinh mặc áo hoodie trắng y, vai phải đeo balo.

Tay trái đặt bên trên gáy một cậu bạn nhỏ.

Do động tác mà cổ tay và chiếc vòng dây đỏ hơi lộ ra, màu đỏ tươi rộng chừng một li, quấn hai vòng quanh tay một cách rộng rãi, cổ tay trắng nõn, màu đỏ của dây lại rất chói mắt, gió thổi nhẹ nhàng lay động.

Cô hơi cảm nhận được, liếc mắt về bên này một cách lơ đãng.

Liếc mắt lướt qua.

Ngón tay Khương Phụ Li đặt bên trên nắp gập laptop.

Xe bus bất chợt lao tới chia lìa hình ảnh.

Cậu bé thấy cái đuôi xe bus lắc lư, rất muốn đi theo Bạch Liêm lên xe, chỉ là không dám.

Thế nên đứng nguyên tại chỗ.

Chiếc xe đối diện cũng không sốt ruột, cứ thế đứng yên đó.

Cậu bé đóng cúc vào lại cởi cúc ra, đóng cởi tận mười phút, mới nhấc chân đi về phái đối diện, cửa ghế sau tự động mở ra, cậu dùng cả tay lẫn chân bò lên xe.

“Tiểu thiếu gia Khương Hạc.” Lái xe đầu đinh nhìn phía sau một cái, chào hỏi.

Một lúc lâu sau cậu bé mới “Ô" một tiếng, chậm chạp trả lời, "Minh thúc thúc."

**

Cùng lúc đó, Bạch gia ở Bắc Thành.

Phòng họp gia tộc.

Cuộc họp đã đến lúc kết thục.

Bạch Thiếu Khởi cầm bài thi đẩy cửa tiến vào.

Một lão nhân hai mắt ttỏa sáng, đứng dậy lên tiếng: "Thiếu Khởi tan học rồi đó hả, mau vào đi, chúng ta mới vừa họp xong."

Những người khác đều đứng lên chào hỏi Bạch Thiếu Khởi.

"Top 3 phải không?" Lão nhân quay qua nói với Bạch Khải Minh, "Khải Minh, dòng họ Bạch gia chúng ta ủng hộ con hoàn toàn, Thiếu Khởi cần gì cứ việc nói."

Gia tộc Bạch thị bọn họ đã có lịch sử hai trăm năm, nhưng gia phả hai trăm năm nay chỉ xuất hiện một vị thủ khoa, gia phả cũng bắt nguồn từ vị thủ khoa đó, chính là tổ tông của bọn họ.

Từ đó về sau, gia tộc Bạch thị chưa xuất hiện người nào có tiếng.

Tận đến khi Bạch Thiếu Kha xuất hiện!

“Cháu cảm ơn ông, top 3 ạ" Bạch Khải Minh cười nói, sau đó lắc đầu, "Nhưng mà lần này con bé cạnh tranh ghê quá.”

Con số những người có thể cạnh tranh thủ khoa, tính cả Tống Mẫn, là mười người.

"Sao không thấy A Liêm đâu?" Một tiền bối gia tộc nhìn về phía cánh cửa lớn đang mở ra, không thấy được Bạch Liêm, có chút nghi hoặc.

Đúng là cái hay không nói, nói cái dở.

Bạch Khải Minh đang vui vẻ, nụ cười bên miệng lạnh lùng hẳn.

Phòng họp cũng im lặng, những người khác bên trong không dám mở miệng.

"Thái công, chúng ta đi trước đi." Bạch Khải Minh đang vui bởi vì Bạch Thiếu Kha, những người khác trong gia tộc tất nhiên sẽ không khiến hắn không thoải mái, đúng lúc cuộc họp đã xong, vội vàng kéo thái công đi ra ngoài.

Chờ ra phòng họp, người bên cạnh mới hướng thái công giải thích, "Bạch Liêm gian lận trong cuộc thi, có thể đã bị đuổi rồi."

Trung học Bắc Thành là mười trường học đầu toàn quốc, muốn học ở nơi này không dễ dàng, Bạch gia tốn tâm tư đưa Bạch Liêm vào đó, không ngờ lại xuất hiện tin đồn này.

"Ta cứ tưởng một tài nữ như Kỷ Mộ Lan sẽ có đứa con không tệ cơ," Thái công nghe vậy, trên mặt hiện ra vẻ chán ghét và vô liêm sỉ, hắn thở dài, "Tất nhiên rồi, nhà nghèo, làm sao ra gì được."

Trong phòng họp.

“Thi tốt lắm, " Bạch Khải Minh nhận lấy bài thi của Bạch Thiếu Khởi, nhìn thấy điểm 10 cũng không bất ngờ chút nào, ký tên, trả lại cho Bạch Thiếu Khởi, "Đừng chấp gì chị con."

"Con rõ rồi." Bạch Thiếu Khởi thản nhiên gật đầu.

Cô chưa từng đem Bạch Liêm coi như đối thủ, sao phải chấp nhặt.

Bạch Khải Minh lại an ủi con gái: "Tuy nói lần này mấy đứa cạnh tranh nhiều, nhưng nếu qua được vòng phỏng vấn của Giản viện trưởng, được cô ấy dạy, đề cử, con chưa chắc không thi được vào Giang Kinh."

"Con sẽ cố gắng."

Cô thần sắc kiêu căng, Bạch Thiếu Khởi rất có dã tâm, cô vẫn tin tưởng vững chắc cô sẽ không giống Bạch Liêm, chỉ biết đứng im một chỗ nhìn lên người khác.

Bạch Khải Minh tất nhiên là tin tưởng cô, hai anh em này được giáo dục tốt từ nhỏ, không khiến ông bận tâm.

Ông bảo Bạch Thiếu Khởi về nhà học bài.

Mọi người đi rồi, Bạch quản gia mới tiến vào, rót thêm trà cho Bạch Khải Minh.

Bạch Khải Minh cầm lấy chén trà đưa lên miệng, bỗng nhiên nhớ tới đến Bạch Liêm, sắc mặt lạnh lẽo: "Con bé đó, đã biết lỗi chưa?"

Bạch quản gia biết "con bé" này là Bạch Liêm.

Hắn không dám nói.

Bạch Khải Minh buông chén trà xuống, cầm lên điện thoại bàn, lạnh lùng nói với người hầu bên kia đầu dây: "Gọi Bạch Liêm đến phòng họp gặp ta."