Chương 102: [ABO] Chiến Lược Omega [4]

4.

Vương Nguyên phong trần mệt mỏi trở về, vừa mới bước vào nhà đã bị người đẩy lên cửa hôn tới tấp. Cậu phản xạ muốn chộp lấy đối phương đánh một trận, sau đó nhớ ra mình còn có một người ‘vợ’ hiền huệ đảm đang trong nhà liền khựng lại, Vương Tuấn Khải nhân cơ hội này lột đồ trên người chồng yêu, đem người ta vừa tha vừa kéo ấn xuống sàn nhà, vuốt ve âu yếm vô cùng thân mật.

“Cục cưng, em đi đâu tận nửa ngày mới về, có biết anh nhớ em muốn chết rồi không?”

“. . .Đừng có xạo, đứng lên để tôi đi tắm. . .”

Vương Tuấn Khải nhướng mày: “Tắm cho cưng là bổn phận của anh.”

“Biến, hôm nay tôi còn có việc bận. . .” Vương Nguyên nỗ lực đẩy Vương Tuấn Khải ra, bị hắn lân la khıêυ khí©h mãi mới miễn cưỡng đồng ý, hai người đại chiến hết một hiệp, tiết tháo đều rơi, khí tức giao hòa giữa hai chủng tộc càng thêm mạnh mẽ.

“Em vẫn còn muốn đúng không?” Kẻ nào đó xấu xa cười cười, luồn ngón tay vào hạ thể Omega, trêu đùa bạch dịch bị bắn dính nhớp nháp vẫn còn độ ấm, gãi nhẹ lên cửa huyệt mấp máy: “Nơi này mềm mại đáng yêu như vậy, em còn muốn anh yêu thương nó đúng không?”

Vương Nguyên cắn môi gật gật đầu.

“Nói như thế nào?”

“. . .”

“Cục cưng à?”

Vương Tuấn Khải vốn chỉ muốn chọc ghẹo cậu một chút, ai biết được nội tiết Alpha lại không chịu chưởng khống của hắn mà tăng vọt lên, đối với sự hấp dẫn chết người của Omega ngay trước mặt, dù chỉ là một ánh mắt cũng khiến hắn xao động không nhẹ. Vương Tuấn Khải khẽ nhíu mày đè lại cảm giác nôn nóng khác thường, lại không ngăn được tứ chi chủ động quấn quít Vương Nguyên. Em ấy là của mình, thật muốn hảo hảo xâm phạm đến nơi sâu nhất trong cơ thể em ấy, thật muốn khiến em ấy vĩnh viễn chỉ là của mình, thật muốn. . .

Nỗ lực khắc chế của hắn rốt cuộc có hồi báo, Vương Tuấn Khải giành lại quyền chủ động trong tích tắc, nào ngờ chỉ sau phút giây ngắn ngủi đó, ý nghĩ thúc đẩy ham muốn lại một lần nữa tấn công thức hải của hắn, khiến hắn không tự chủ sa đà vào du͙© vọиɠ, cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú Omega đỏ tươi, có chút thô bạo liếʍ láp cắи ʍút̼.

Vương Nguyên ân ân a a rêи ɾỉ, đầṳ ѵú mẫn cảm được bao bọc trong khoang miệng ấm áp ướŧ áŧ khiến cậu lâng lâng khó cưỡng, đặc biệt khi đầu lưỡi ma sát mạnh vào núʍ ѵú căng tròn, cậu nhịn không được hít sâu thở dốc, vươn tay tự mình xoa nắn đầṳ ѵú còn lại. Hai tiểu tao đầṳ ѵú rung rung cương cứng không khác gì ngọc hành bên dưới, sưng sưng đáng yêu mà dựng thẳng, chẳng mấy chốc đã bị mυ"ŧ thành tiểu bánh bao tí hon.

Âm thanh liếʍ mυ"ŧ lách chách vang lên, kèm theo tiếng rêи ɾỉ mỗi lúc một lớn, hai cổ chân nhỏ nhắn của Omega bị nắm chặt, đùi trắng nõn tách rộng sang hai bên, thân thể ửng hồng sắc màu diễm lệ. Omega thở hổn hển đột nhiên hét lên một tiếng, thân thể giật bắn, tràng ruột lập tức phân bố dịch trong suốt, hạ thể điên cuồng lay động theo tiết tấu của Alpha.

“Nhiều hơn nữa, sâu hơn nữa, . . .” Cậu ngửa đầu yêu cầu, Alpha phía trên giống như chịu sự điều khiển mà hì hụi đâm mạnh hơn, mỗi lần đều cắm thẳng vào tiểu da^ʍ động đầy nước, nhắm thẳng vào Omega cúc huyệt trừu sáp ra vào, xuyên xỏ giao hợp kịch liệt cọ xát. Sau hơn hai giờ tích cực đâm rút, song phương đều tiết ra ngoài, Vương Nguyên bị bắn cho co giật, mông cùng ngọc trụ đều dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng. Cậu mệt lử nằm úp sấp dưới sàn, tiểu tao da^ʍ huyệt không ngừng chảy ra bạch dịch Alpha khiến cho Vương Tuấn Khải có xúc động muốn đè cậu ra ăn thêm lần nữa.

Hắn cúi đầu ôm Vương Nguyên vào phòng tắm, hơi nheo mắt, vừa rồi, dường như hắn đã bị khống chế, dù chỉ là sự thao túng không mấy chặt chẽ, nhưng lại khiến động vật ăn thịt như hắn cảm thấy bị uy hϊếp. Cái loại cảm giác không thể làm chủ bản thân này, hắn cảm thấy rất quen thuộc, không phải hắn tự mình trải nghiệm, mà là đọc qua ở đâu đó.

Lực lượng khiến hắn bài xích rõ rệt.

Đợi Vương Nguyên ngủ say, Vương Tuấn Khải lên xe trở về thành thị, một lần nữa kiểm tra xem bản thân có còn bị hạ thủ hay không.

Trước kia khi hắn mới mười một mười hai tuổi, có lần mẹ kế ép hắn uống một loại thuốc kiềm chế sự phát triển cơ xương khiến hắn so với em trai nhỏ bé hơn một chút, con trai bà ta lại ngu ngốc đi tráo đổi thuốc khác, cũng may không khiến Vương Tuấn Khải ngừng phát triển mà chỉ hại hắn nôn thốc nôn tháo mấy ngày liền. Hai mẹ con bọn họ, một kẻ muốn hắn đần độn một kẻ muốn hắn điên loạn, hắn vẫn cứ vênh váo ngông cuồng mà sống đến mức này, kéo không ít giá trị thù hận, còn làm cho bọn họ tức chết.

Bà ta mà biết hôn phu của hắn thực chất là một Omega, có khi lại bắt con mình thế chỗ hắn cũng nên.

Vương Tuấn Khải không về nhà mà trở lại căn cứ, nghe đàn em báo cáo tình hình gần đây của bang hội.

“Lão đại, chào mừng anh toàn thây trở về!”

Nhị Bảo vẫy vẫy tay háo hức nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải, mãi mới khó hiểu: “Kỳ quái, dấu vết đâu a?”

“Dấu vết gì?”

“Chính là. . .” Nhất Lương nhanh tay bịt kín mồm Nhị Bảo, cười giả lả: “Đầu cậu ta bị cửa kẹp ấy mà, chẳng có dấu vết gì hết!”

Vừa vặn Tam Nguyên đi tới, nheo mắt: “Sao lại không có dấu vết! Hay các anh không thấy?”

Nhị Bảo lập tức chớp mắt sáng lòe lòe, Nhất Lương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bất lực ra dấu: Tam Nguyên, cậu có còn muốn sống không hả?!

Tam Nguyên nhếch môi --- Thằng cha này lại lên cơn à?

Vương Tuấn Khải nhàn nhạt liếc bọn họ một cái: “Việc kia mọi người điều tra đến đâu rồi?”

“Tôi bắt được dấu vết.” Tam Nguyên nhanh nhẹn chặn họng hai đồng đội lợn còn lại: “Sở nghiên cứu quân bộ đã đưa ra được một loại thuốc có thể kích phát tinh thần lực Omega, dù không phát huy được triệt để sự huy hoàng của thế kỷ Omega như xưa, nhưng đối phó với hai chủng tộc còn lại thì không thành vấn đề.”

“Lẽ nào chính phủ muốn khôi phục chế độ Omega vi tôn?” Nhị Bảo nóng nảy nói: “Không dưng tự nhiên nghiên cứu ba cái thứ nguy hiểm đó làm gì!”

“Alpha quân bộ hiện nay xuất sắc không nhiều, chất lượng đều sàn sàn như nhau, kẻ nổi trội chẳng có bao, người tầm thường lại thừa ra cả dặm.” Vương Tuấn Khải nhìn thông tin trôi nổi lập thể 3D trên không trung, ánh mắt lóe lóe, mỉm cười: “Xem ra quân bộ muốn đưa Omega vào làm chỉ huy chiến sự. . .Không nói chuyện này nữa, quỷ bà bà tóc vàng kia lại muốn cái gì đây? Cư nhiên dám bảo cha gọi điện cho tôi đòi gặp mặt con rể.”

“Nghe nói con trai bà ta có người yêu mới. . .”

“Thằng oắt đó mỗi tháng đều đổi người một lần, thế nào thì gọi là mới?”

“Khụ, mọi người trong đoàn đều nói lần này nhị công tử Vương gia thật tình yêu thương người ta, muốn đem về ra mắt gia chủ. . .” Nhất Lương nhíu mày: “Cái người kia, gia thế cũng không nhỏ, hình như là Omega xuất thân từ quân bộ, còn từng làm thiếu tướng chỉ huy vạn người. . .”

Mày Vương Tuấn Khải khẽ động: “Ồ?”

“Lão đại, chúng ta vẫn tiến hành kế hoạch cũ chứ?”

“Thay đổi chút đi.”

“Vâng?”

“Đến sở nghiên cứu một chuyến.” Hắn đứng dậy lắc lắc chìa khóa xe: “Xem xem bọn họ đang làm trò gì.”

. . .

Vương Nguyên bừng tỉnh giữa đêm khuya, nhìn đèn ngủ mờ nhạt trên đầu giường, khẽ vung tay một cái, trong phòng sáng rõ, vẫn không có ai ngoài cậu.

Nếu không phải trong chăn đệm và cả trên người mình còn vương vấn mùi vị bá đạo của tên Alpha kia, cậu đã tưởng chuyện mấy ngày qua chỉ là mộng ảo.

Vương Nguyên xỏ dép vào chân bước xuống nhà, đi một vòng, chẳng thấy tên kia đâu, trong lòng có dự cảm không lành, liền khoác vội áo quần chạy ra ngoài.

Vợ đi lạc a!

Cậu phóng một mạch tới bổn gia, trang phục kín mít che lấp toàn bộ dấu vết nhạy cảm, đường đường chính chính đẩy cửa bước vào. Vương Nguyên trời sinh bá khí, ở quân bộ như cá gặp nước, như ngọc được mài giũa càng trở nên sáng bóng, dù là Omega đã bị đánh dấu vẫn như cũ làm cho người xung quanh theo bản năng cung kính cúi đầu, ngay cả mấy cô em gái Omega của cậu cũng không nhịn được mà lùi ra.

“Mẹ.”

“Đã đến rồi?”

Vương Nguyên nhìn quý phu nhân mặc váy màu đen tuyền quyến rũ mị hoặc đang ngồi trên ghế mây, xung quanh là hai, ba Alpha cường tráng đang nhiệt tình giũa móng cho bà, đáy mắt hiện lên chút chán ghét, cau mày: “Mẹ, con nhớ không lầm thì mẹ là Omega.”

“Đúng vậy.”

“Cho nên?”

Quý bà Omega đang chìm đắm trong sự hưởng thụ khẽ mở mắt, vỗ vai Alpha gần mình nhất rồi nói: “Mẹ từng nói, thiên chức của Omega là ỷ lại vào Alpha để sinh tồn, mới không gặp vài ngày mà còn đã quên?”

“Mẹ nên ý thức được mình là một Omega chỉ của riêng cha con.” Vương Nguyên nhìn không nổi nữa, hít sâu một hơi: “Mẹ bắt hắn đi?”

“Hắn? Kẻ nào?” Quý phu nhân nhướng mày: “Trên thế giới này cũng có kẻ để con lưu luyến như vậy sao? Ta đoán đó là một tên Alpha yếu nhược thua thiệt, chẳng có chút phân lượng nào, có đúng không, con trai yêu dấu của ta?”

Khóe môi Vương Nguyên giật giật, đột nhiên cậu cảm thấy tức cười kinh khủng. Thì ra bà ta đã sớm sắp đặt cho cậu một Alpha như vậy để làm chồng, cho dù kẻ đó không phải là Vương Tuấn Khải, chỉ cần hắn là Alpha – bị khi dễ cũng không thể phản kháng – là đủ, bà vốn không cần biết người đánh dấu con trai có gia thế như thế nào, dù sao đứa con này trong mắt bà chỉ là bát nước nặng nề, hắt đi rồi liền nhẹ nhõm mà thôi.

“Có đôi lúc con nghĩ, mẹ rốt cuộc có phải là mẹ ruột của con không?”

“Đại ca, sao anh lại nói như vậy với mẹ?”

Cậu ngoái đầu nhìn Alpha cao lớn uy vũ xuất hiện, ánh mắt lạnh lẽo khẽ chuyển. Đây là em trai cậu, kẻ sở hữu quyền lực và địa vị cao quý nhất gia tộc hiện nay, ngay cả một trưởng lão trong tộc gã còn không để vào mắt huống hồ Vương Nguyên cậu chỉ là một Omega không có tiếng nói. Ngẩng đầu siết chặt nắm tay, Vương Nguyên gằng giọng nhìn người phụ nữ, âm trầm nói: “Nếu mẹ dám đυ.ng đến một sợi tóc của hắn, tất cả những gì mẹ có được hôm nay sẽ chỉ còn là con số không tròn trĩnh.”