Chương 104: [ABO] Chiến Lược Omega [6]

Quà like hôm 24/12 ~

Hết phần này tui chuyển qua H Văn 3 nha :">

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tui đi hết phần HV2 này :">

---------

6.

Người ở sở nghiên cứu bị dọa một phen khϊếp đảm.

“Truy ra tọa độ của thủ phạm, nhanh chóng tiến hành tạm giam khẩn cấp!”

“Đội số 1 đi hướng đông, đội số hai đi hướng nam, chia ra hành động, rõ chưa!?”

“Rõ!!”

X híp mắt nhìn đội trưởng cảnh vệ Alpha cao lớn đang mặc trang bị phòng hộ lên, bâng quơ nói một câu: “Sẽ không có tác dụng đâu.”

Alpha kia quay lại nhìn X, hơi rũ mi mắt, sau đó không nói tiếng nào xoay người đi. X chỉ trông theo bóng lưng đối phương, ánh mắt sâu thẳm đột nhiên trống rỗng, anh quay đầu đi đến bên ban công, gió thổi tung mái tóc dài chấm vai cùng áo blouse trắng không tỳ vết.

Ở nơi đó từ lúc nào đã có một người đang đứng, trên cơ thể nhỏ nhắn tràn ngập khí tức Alpha chiếm hữu, ngay cả hơi thở bá đạo vấn vít bên tóc cũng không bị gió thổi phai. X đưa đầu nhìn Vương Nguyên, ôn hòa nói: “Thiếu tướng của ta, ngài vẫn cao quý như thuở ban đầu.”

“Có cần phải làm như thế không, X?”

“Đây là sự lựa chọn của ta, thưa thiếu tướng. Ta không phải kiểu người có thể vì số đông mà hy sinh bản thân, cũng không phải kẻ tốt bụng xả thân vì nghĩa lớn, nhưng ta chán ghét sự gò bó ràng buộc mà tạo hóa dành cho Omega chúng ta, càng căm hận cảnh phải ở dưới thân một Alpha bỏ mặc phản kháng. Ta tồn tại trên cuộc đời này không phải để sống, ta chẳng qua chỉ là một minh chứng chứng tỏ loại sức mạnh mà Omega nên có.” X nói rất nhẹ nhàng, ngay cả động tác bước lên lan can cũng vô cùng dứt khoát, anh giơ chiếc máy thông tin trên tay lên cao, màn hình máy thông tin lập tức kết nối với màn hình lập thể trên quảng trường đế đô.

Vương Nguyên im lặng nhìn anh, đôi mắt đen lúng liếng chuyển xuống đám đông bên dưới, ánh sáng nhàn nhạt phản quang từ kính thủy tinh khiến cậu hơi lóa mắt mà tránh đi, cùng lúc đó, X cười lớn: “Các bạn Omega thân mến, các bạn đã từng nghe qua tinh thần lực Omega chưa? Đây chính là món quà cuối cùng mà tạo hóa đã ban tặng cho chúng ta, nhưng cách đây hơn trăm năm chính nó đã bị Alpha và Beta tước đoạt đi một cách dễ dàng. Chúng ta sinh tồn, chúng ta sống sót, chúng ta ở lại hay rời bỏ thế giới đều không phải do chính bản thân chúng ta quyết định. . .”

“. . .Duy trì chủng tộc là một điều kỳ diệu nhất thế gian, tạo ra sinh linh mới chính là tạo ra kỳ tích, nhưng hãy nhìn xem, để có thể đáp ứng nhu cầu đó, Omega đã phải trả giá như thế nào? Có người hận, có người lãnh cảm bàng quang, có người đau đớn, có người thống khổ đến chết! Có lẽ từ khoảnh khắc đầu tiên Omega xuất hiện trên đời này, đã được định sẵn số phận xiềng xích như thế nào. . .”

“. . .Một Alpha có thể cưới nhiều Omega, nhưng một Omega chỉ có thể chung thủy với kẻ đánh dấu mình! Ngay cả khi đối phương chết đi, Omega cũng sẽ mang theo khí tức đó, như một vết sẹo, như một lời nguyền. Nếu Alpha đó là người Omega yêu nhất, vết sẹo đó mãi mãi không bao giờ lành, ngược lại, kia chính là kẻ đáng chết thừa cơ đánh dấu mình, thì lời nguyền sẽ bám theo cho đến khi thịt nát xương tan. . .”

“Nhưng, đó không còn là ám ảnh của Omega nữa.” X đột nhiên mỉm cười, nụ cười vạn nhân mê làm cho con người ta vô thức sa đà vào âm thanh của anh, tựa hồ bên tai vang vọng chú ca thôi miên, không thể không khuất phục: “Tinh thần lực Omega, cây sinh mệnh của Omega, vẫn chưa từ bỏ chúng ta!”

“Quy luật của thế giới này, sẽ lần nữa bị phá bỏ, lần nữa lập lại, lần nữa đưa Omega chúng ta tiến vào kỷ nguyên thần, nơi chỉ có Omega làm chủ chính mình!”

X chẳng đợi mọi người kịp hiểu ra vấn đề, đã buông mình nhảy xuống từ tầng cao sở nghiên cứu. Vương Nguyên vội vươn tay chộp lấy anh, nhưng X đã sớm có dự liệu, hất tay cậu ra khỏi áo blouse của mình.

“Tôi muốn mặc nó cho đến chết. Đây là áo liệm của chính tôi.” X khẽ cười, cả người không trọng lực rơi xuống trong tích tắc.

Vương Nguyên làm sao ngờ được anh ta còn có chiêu này, gấp đến độ đầu óc trống rỗng.

Một bàn tay túm vai cậu từ phía sau, làm cho Vương Nguyên lảo đảo giật mình. Vương Tuấn Khải đặt tay lên tuyến Omega trên cổ cậu, ra lệnh: “Dùng tinh thần lực của em khiến anh ta dừng lại!”

“Vương Nguyên, dùng tinh thần lực của em khiến anh ta dừng lại!”

Tiếng hét chói tai bên dưới vang lên, làm cho Vương Nguyên hoảng loạn. Một phát súng ‘đoàng’ ngắt tất cả âm thanh, Vương Tuấn Khải vừa hướng dẫn Vương Nguyên ngăn chặn cái chết của X xảy ra vừa quát lớn: “Kẻ nào manh động, gϊếŧ không tha!!!”

X rơi xuống đến giữa chừng thì dừng lại, một cỗ lực lượng vô hình bao bọc lấy toàn thân anh làm X ngây người, anh cười khổ: “Còn có chiêu này. . .”

“Nhất Lương Nhị Bảo Tam Nguyên Tứ Thủy Ngũ Cốc Lục Hào!!!”

Một chuỗi tên dài ngoẵng vừa đọc ra, khí áp âm trầm của lão đại nhà Tổng Công Hội thoáng chốc tắt ngúm, mọi người trong lòng có hàng ngàn con dương đà Alpaca chạy rần rần. X cũng bị hù ngốc, nhìn thấy lực lượng che chắn cho mình càng ngày càng yếu, khóe môi cong lên.

“Cậu không ngăn được cái chết của tôi đâu.”

“Còn quá sớm để nói.” Vương Tuấn Khải cắt ngang, phất tay, những sợi dây thép chăng ngang dọc chéo tạo thành lưới nhện lót dưới người X xuất hiện, bộ 6 siêu phàm đứng trên các tòa nhà xung quanh, giơ ngón cái.

X rốt cuộc cũng không chết được.

Omega là để yêu thương nha!

Đội trưởng đội cảnh vệ đè lại trái tim mãnh liệt đập, vừa sợ vừa mừng nhìn X, siết chặt nắm tay đưa người đi.

Bấy giờ Vương Nguyên – hiện đang được Vương Tuấn Khải ôm vào lòng – khẽ nhíu mày: “Tôi đột nhiên có cảm giác, anh quen X.”

Nếu không thì làm sao tôi có thể lấy thuốc kích phát tinh thần lực được? Vương Tuấn Khải tự nói, ngoài mặt lại ngoan ngoãn lắc đầu: “Không có, người ta ngoại trừ cục cưng ra thì hoàn toàn không quen biết Omega nào nữa hết.”

“Hình như. . .Cái người số 1 trong bộ 6 siêu phàm nhà anh cũng là Omega nhỉ?”

“. . .” Cái này thì hắn không biết thật.

“Nói cục cưng đi, đang xxx đột nhiên chạy ra ngoài làm anh sợ hết hồn.”

Vương Nguyên đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi: “Sao anh có thể bình thản nói ra câu này vậy hả? Về nhà mau!”

“Đã đến đây rồi thì gặp mặt nói chuyện chút đi.”

Vương Nguyên khẽ động, liếc mắt nhìn sang phu nhân áo váy sang trọng đứng sau lưng hai người, há miệng muốn nói lại bị Vương Tuấn Khải cướp lời: “Không nhọc lòng phu nhân, tôi nghĩ giữa chúng ta cũng không có nhiều chuyện để nói.”

Phu nhân nhíu mày: “Từ lúc lễ kết hôn diễn ra đến giờ. . .”

“Ra là phu nhân đến đòi tiền mừng cưới sao? Chỉ có vài đồng lẻ mà bà hẹp hòi như vậy, có phải rất không xứng làm phu nhân thượng tướng không hả? Thượng tướng người cũng đã quy tiên rồi, phu nhân bà chừa chút mặt mũi cũng còn lười sao?”

Lần đầu tiên có kẻ dám nói mình như vậy, phu nhân nhất thời không nói nên lời.

Vương Nguyên trộm cười, kéo kéo áo Vương Tuấn Khải bỏ đi. Hiển nhiên tên Alpha này đã biết quan hệ giữa hai mẹ con cậu không tốt, nhưng hắn chỉ là một Alpha thất sủng dưới tay cha, làm sao lại có năng lực điều tra như vậy? Còn nữa, vừa rồi tư thế thần thái và tác phong chỉ huy của hắn rất độc đáo, chắc chắn đã trải qua rất nhiều lần thực hiện!

Chẳng giống bị thất sủng gì cả?!

Sau sự việc này, chính phủ c1ó cái nhìn mới về các chính sách mà Omega phải chịu, còn về việc quy luật có thay đổi hay không, không nằm trong phạm vi suy xét của vợ chồng họ Vương.

Nửa đêm về sáng, một thanh niên xinh đẹp kiêu ngạo ngồi trên sofa, bên dưới là Alpha cao to đen hôi. . .không đúng, là cao phú soái ngồi xổm dưới sàn nhà, ngẩng đầu đáng thương nhìn Omega, khổ ải vô biên nói: “Anh thực sự không cố ý mà.”

“Để kích phát tinh thần lực của tôi, anh không ngại đưa tôi vào bẫy tình, anh quá quắt lắm!”

“Lỡ lọt rồi cưng cũng đừng chui ra nha!”

“Cút, nói chẳng lọt tai tí nào! Từ giờ tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, đi đi!!”

“Cục cưng, anh không phải trung khuyển công, cưng đuổi anh đi, anh đi thiệt đó nha!”

Vương Nguyên nhếch nhếch miệng, cứng ngắc.

Vương Tuấn Khải đứng dậy tiến đến gần cậu, hai tay đè lên sofa chặn lối đi của cậu, khẽ cười nói: “Lần đầu chúng ta gặp nhau, là khi em trà trộn vào đội ngũ vận chuyển lương thực của anh, còn muốn từ tay anh cướp đoạt hoa tiêu. Khi đó anh vẫn chưa nhận ra em là Omega, nhưng cảm thấy nếu bắt em về tay chắc chắn sẽ rất thú vị. Sau đó em cùng anh đánh nhau một lần, không ngờ cũng là lần đó làm em bại lộ thân phận Omega, bị cưỡng chế xuất ngũ, phải đi lấy vợ thế này. . .”

Vương nguyên trợn mắt, không thể tin được nhìn hắn một cái: “Anh thế mà là xã hội đen!!”

Quả nhiên làm gì mà giống lời đồn, cái gì yếu nhược hiền huệ, không thích tranh đua ganh ghét chứ, ai mà tin được!

“Có như vậy mới đuổi em tới tay.” Vương vô sỉ cười khả ái, sờ cằm sâu xa: “Khi bị ép cưới, anh vốn định tìm ‘Alpha’ Vương Nguyên bàn điều kiện giao dịch, ai biết được Vương Nguyên là một Omega, Omega đó lại còn là em, anh liền thuận theo bản năng, tiến tới hôn nhân!”

“Nói nghe thật dễ! Ngày đó em thực sự là không muốn làm, anh cư nhiên. . .”

“Làm cũng đã làm rồi, em không chịu trách nhiệm sao?”

Vương Nguyên: “. . .” Mẹ kiếp rốt cuộc ai mới là kẻ phải chịu trách nhiệm hả?!

“Người ta đã có bảo bảo rồi, em còn muốn chạy ư?”

Đệch, ai tới đòi giùm cậu cái công đạo coi, kẻ nào vừa bảo Omega là để yêu thương hả?!

END