Chương 11: Oan Gia Biến Thông Gia [3]

3.

“A. . .Vương Tuấn Khải, mau dừng lại, cậu mau dừng lại cho tôi. . .Ư. . .A! Đau quá, Tuấn Khải. . .”

“Đừng mà, đừng, đừng làm nữa, .. Ô a. . .”

Vương Nguyên nằm dưới thân Vương Tuấn Khải sợ hãi giãy dụa, hai tay bị hắn siết trên đỉnh đầu, y vẫn chưa thôi khϊếp đảm sau khi tên kia thình lình tiến vào bên trong mình, run lẩy bẩy phút chốc không biết nên làm gì.

“A! A~. . . Ah. . . .tôi đau, cậu làm tôi đau, . . .ư . .”

Đầṳ ѵú non mềm cương cứng liên tục bị cắи ʍút̼ thô bạo, núm tròn trong khoang miệng ấm nóng chịu giày vò đến mức muốn đứt ra, khiến y đau đớn tột cùng, song song lại sinh ra kɧoáı ©ảʍ bị chà đạp mê hoặc thần trí. Vương Nguyên nức nở nấc lên, chưa từng ngừng vùng vẫy cơ thể, nhưng y vẫn còn sốt nhẹ, cả người vô lực cộng thêm đêm qua một trận dữ dội, y đã sớm thoát hết lực, lúc này không phải là đối thủ của hắn. Vυ" của y bị hắn mυ"ŧ đến mức sưng lại càng sưng, thân người lay động giần giật theo từng nhịp điệu, da thịt chi chít những vết hôn kí©ɧ ŧìиɧ mạnh mẽ ma sát với drap giường, mồ hôi rịn ra đầy trên thái dương. Kịch liệt nhất vẫn là nửa thân dưới, Vương Nguyên giơ chân đá lung tung lên người hắn, lại vì cú thúc vào mà nhịn không được hét lên một tiếng, bắp đùi co rút nghiêm trọng, hai chân nhũn ra không còn phản kháng.

Vương Tuấn Khải điên cuồng đè y xuống nghênh ngang cắn nuốt, giống như bạo phát mà kéo hai chân Vương Nguyên dang rộng nhất có thể, banh mông cánh hoa ra để lộ cúc huyệt bị hành hạ thiếu chút nữa hỏng mất, nhắm thẳng ngay đó mà hùng hục đâm vào, qυყ đầυ vĩ đại chèn ép xô lệch bên trong cúc huyệt, nhanh chóng ép ra toàn là dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt. Trong đầu hắn lúc này dường như chỉ còn lại hình ảnh da^ʍ động mềm mại non mịn vô cùng nóng bỏng kia đang mấp máy co khép, mị thịt vừa mềm vừa tao lãng gắt gao bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ hừng hực, mỗi lần đâm vào rút ra đều thụt đến kéo đi, hoàn toàn quỳ phục dưới côn ŧᏂịŧ tùy ý hắn chơi đùa. Dâʍ ɖị©ɧ từ trong cúc huyệt ào ào chảy ra dính ướt cả sỉ mao, huyệt khẩu bị hai quả cầu cùng hạ thân hắn cọ xát đỏ bừng, giữa bờ mông trắng tuyết hiện lên màu sắc hương diễm, khiến người ta động tâm tà ác.

Liên tục dùng côn ŧᏂịŧ cứng rắn to dài như gậy sắt, Vương Tuấn Khải nghiền ép tiểu da^ʍ huyệt, không ngừng thao lộng cho nó mở rộng ra, cảm giác chinh phục đóng chiếm công thành đoạt đất khi đυ.ng phải điểm gồ ra bên trong địa phương bí mật khiến hắn gần như mất trí, chỉ biết chẳng thể dừng làm người bên dưới, tiếng nước nhóp nhép phát ra lớn mật, cái mông nhỏ bị chơi đến xụi lơ run rẩy đáng thương.

Hắn nắm thắt lưng y, hì hụi đâm chọc xuyên xỏ qua tiểu huyệt đầy nước, từ phía sau không ngừng cường liệt quất xuyên khiến cho mông cánh hoa đĩnh kiều căng mọng giật nảy lên, đầu nấm bá đạo quất quít điểm mẫn cảm, từng đợt lại từng đợt như có như không va chạm vào nó, làm cho y bất lực đối nghịch, ngay cả sức vặn vẹo hạ thể làm giảm đi lực ngoan thao cũng không thể, cổ họng khàn đặc phát ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng rời rạc lại kí©ɧ ŧìиɧ mê hoặc, như móng vuốt mèo cào vào lòng người ta gợi cảm đến phun máu mũi.

“Ahh. . .Uhm, hm. . . Ah. . . .”

Vương Nguyên tuy được thả ra hai tay nhưng y căn bản không có lực chống lại, mười đầu ngón tay siết chặt drap giường, ngửa đầu thở dốc hút khí liên hồi, l*иg ngực đầy dấu hôn xanh tím mới cũ lẫn lộn phập phồng phập phồng, nửa thân dưới rơi vào tay Vương Tuấn Khải mặc hắn sờ soạng kịch liệt đâm rút. Cảm giác nhục nhã ê chề xen lẫn kɧoáı ©ảʍ dồn dập lùa tới bất phân hỗn loạn cùng rơi xuống người khiến y quẫn bách khóc lên, giận dữ xấu hổ cùng sung sướиɠ nhàn nhạt là liều thuốc độc bức y đến tuyệt cảnh. Vương Nguyên không cách nào khống chế thân thể mình đang dần ngoan ngoãn nghênh hợp cùng Vương Tuấn Khải, nội tâm còn sót lại chút tỉnh táo bối rối khó chịu cùng thống khổ tan rã, bị cự long phía dưới bành bạch bành bạch đánh sâu vào đáy vực. Vốn dĩ chỉ là một hồi cãi nhau gây gổ, tại sao lại xảy ra chuyện này? Nguyên bản chỉ là cùng rượu say loạn tính, như thế nào dẫn đến cố sự hôm nay?

“Không, Vương Tuấn Khải. . .không. . .ah. . .”

Kɧoáı ©ảʍ vì bị nam nhân ăn tươi nuốt sống – cuồng loạn đâm vào tiểu huyệt dâʍ đãиɠ càng lúc càng nhanh, tuyến tiền liệt mê đắm bị hắn liên tục khıêυ khí©h kéo đến vô số tê dại ngứa ngáy, phía trước của Vương Nguyên cũng dần dần cứng lên, chậm chạp chui khỏi nơi tư mật mà run run đứng thẳng. Y rêи ɾỉ nỉ non theo mỗi lần hắn đâm sâu vào, dưới giường một mảng dịch lỏng lớn ào ào ứa ra không biết là chất nhầy trong côn ŧᏂịŧ rót vào an ủi u huyệt hay là xuân thủy của chính y tiết ra nữa, trên đỉnh đầu ngọc hành dâng trào dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, vô cùng phong tao nhỏ nước ngày càng nhiều. Phía trước phía sau đều hưng phấn chảy nước câu dẫn nam nhân, thân thể phóng đãng kí©ɧ ŧìиɧ của y cũng trở nên nóng bỏng, trở thành tiểu tao hóa – một mặt ủy khuất khóc lóc chống cự yếu ớt, một mặt da^ʍ lãng mở chân nâng mông cho nam nhân thao, khiến Vương Tuấn Khải càng làm càng hăng, một đường xỏ đến tận cùng, côn ŧᏂịŧ trướng to mạnh mẽ nghiền nát điểm G, thành công làm cho Vương Nguyên bị đâm đến khóc thét.

“Không không!! A!! Ahhh!!! Không được. . .Ah! Hức hức hức. . .Áh~!!”

Y kích động hét to, ngọc hành phụt bắn ra ngoài, tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng ít ỏi phun xuống drap giường, côn ŧᏂịŧ cắm dưới mông y cũng tiết nốt, dịch lưu nóng rực như dung nham nhanh chóng lấp đầy cúc huyệt, khi Vương Tuấn Khải rút ra liền không giữ được mà ròng ròng chảy xuống đùi.

“Ah. . . .” Vương Nguyên nằm co quắp trên giường khóc nức nở, y chôn đầu vào gối không ngừng rơi lệ, khóe mắt sưng đỏ đau rát nhè nhẹ, nhưng y không dừng được. Thân người mềm nhũn vô lực cứ run rẩy co giật, nước mắt thấm ướt cả gối đầu, tay chân cuộn lại khóc đến thương tâm, âm thanh tức tưởi uất ức như sét đánh ầm xuống đâu Vương Tuấn Khải, khiến hắn ngây ngẩn ngốc lăng, ngỡ ngàng nhìn Vương Nguyên như con thú bi thương tự liếʍ vết đau của mình.

“Cậu. . .”

“Đừng. . .đừng đυ.ng tôi. . .”

“Vương Nguyên. . .”

“. . .”

Hắn cẩn thận kéo Vương Nguyên ngồi dậy, đau lòng nhìn gương mặt đỏ hồng ướt nhẹp của cậu, sờ sờ trán, cơn sốt chẳng những không lùi mà còn tăng tiến, bằng chứng là nhiệt độ trên trán y còn nóng hơn lúc trước. Vương Nguyên không đẩy hắn ra, nhưng cũng không nhìn hắn, cái mũi đỏ bừng hít hít vài cái, nấc lên liên tục, đây đã là lần thứ hai hắn nhìn thấy y khóc, vừa lo lắng vừa tự trách mình, hối hận lan tràn nhắc nhở hắn về một phần quá khứ hắn đã muốn quên.

Lần đầu tiên Vương Nguyên khóc, cũng là vì Vương Tuấn Khải.

Trước khi hai người bọn họ là bạn hàng xóm của nhau, tuy rằng bình thường vẫn hay cãi cọ ẩu đả suốt nhưng chưa từng xem nhau là người xấu, đi học cũng đi học cùng, ăn cũng ăn chung, ngay cả quyển manga hay anime yêu thích cũng giống hệt nhau, thậm chí cả size qυầи ɭóŧ. . .khụ, thỉnh thoảng cũng cầm lấy của nhau mà mặc, một chút ngại ngần cũng không có, tốt đẹp như ảo tưởng tương lai.

Năm đó, bọn họ đều chỉ là những đứa trẻ cao trung non nớt, trong lòng đều mang hoài bão rộng lớn đến mức tưởng chừng che lấp cả bầu trời, ước mơ xa xôi viển vông đều tin tưởng tất, chỉ cần ý chí sâu dày thì cái gì cũng là mây bay. Nhưng ai cũng biết cuộc đời nào như tiểu thuyết, đâu phải chỉ cần vài dòng chữ là có thể thay đổi số phận. Vương Nguyên khi ấy cùng gia đình đi Canada, muốn Vương Tuấn Khải cùng đi, hắn kiên quyết cự tuyệt, còn nhất mực không thèm đi tiễn y.

“Cậu rốt cuộc có xem tôi là bạn không vậy?!?”

Vương Tuấn Khải trầm mặc, chậm rãi đáp: “Không có.”

Trong lòng hắn, y nằm ở một ô vuông khác, đã sớm không còn là tình bạn đơn thuần.

Nếu hắn nói ra, liệu y có ghê tởm hắn? Có tránh xa thắn? Có đồng tình với dư luận xã hội mà chỉ trích hắn?

Thà rằng hắn không nói, còn tốt hơn.

“Vương Tuấn Khải chết tiệt!!! Tôi không muốn cùng cậu làm bạn nữa!!” Vương Nguyên giận dữ gào lên, toàn bộ người trong nhà đều nhìn hai đứa trẻ, Vương Tiểu Nguyên viền mắt đỏ hoe, quay ngoắt đi chạy ra xe, từ đó cho đến nay chưa từng gọi cho Vương Tuấn Khải một cú điện thoại nào.

Không nghĩ tới Vương Nguyên trở về từ Canada sau ba năm, lại phát sinh biến cố này.

Vương Tuấn Khải ôm y vào lòng, luống cuống gạt nước mắt trên mặt y, không biết làm sao mà vò vò tóc, nhỏ giọng dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc. . .”

“Đều tại cậu. . .”

“Được được, cậu đừng khóc nữa thì cái gì cũng được, nhìn cậu khóc tôi chịu không được. . .”

Vương Nguyên giận dữ: “Cậu, cậu lại muốn làm gì. . .!!”

“Không có, tôi không có làm gì hết.” Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng, thở dài một tiếng: “Cậu không sao chứ. . .”

Vương Nguyên u oán nhìn hắn.

“Tại sao đột, đột nhiên lên cơn động dục vậy hả tên hỗn đản. . .”

“Tôi. . .”

“Cậu cưỡng ép tôi, tên thối tha chết tiệt. . .”

“. . .Xin. . .”

“Tôi khó chịu. . .”

Vương Tuấn Khải nuốt chữ cuối cùng vào bụng, thậm chí chính hắn cũng nghi hoặc. Ngày hôm qua điên cuồng giày vò Vương Nguyên là vì lần đầu tiên được chạm vào người khác, khụ khụ, có chút phấn khích, vả lại lúc đó đầu óc đều nhuyễn thành hồ, căn bản không nhớ được mình đã làm gì. Nhưng vừa rồi hắn rất tỉnh táo, ngay cả cái gì và cái gì đều nhìn rõ không sót thứ nào, tuy rằng cảm giác chôn bên trong Vương Nguyên khiến hắn đặc biệt rung động, nhưng hắn cũng không phải dã thú đến mùa xuân mà tùy tiện phát tình như vậy a!

Vương Tuấn Khải đem nghi hoặc này nói cho Vương Nguyên, y trợn mắt: “Đồ ngốc uống nhầm thuốc rồi à?”

“Không có!” Hắn buồn bực đáp, sau đó ngẩn người: “Thuốc thì không có, nhưng có ăn đấy.”

“Cái gì?”

“Chén cháo cá của mẹ tôi.”

Nhắc đến đây bạn học Vương Tuấn Khải lại muốn đen mặt, Khải ma ma lấy cớ ‘có cục cưng dễ buồn nôn’ các loại không cho Vương Nguyên ăn cá, nhưng hắn thì không vấn đề.

“Chẳng lẽ mẹ cậu bỏ thứ gì vào cháo cá?”

“Theo như logic của mẹ tôi thì tám phần mười là đúng rồi.”

Vương Nguyên có chút phẫn uất: “Sao lại chắc chắn như vậy?!”

Vương Tuấn Khải nhìn trần nhà: “Cậu không biết mẹ tôi là hủ nữ sao?”

“. . .”

Thực sự không biết!

Vương Nguyên vừa kinh ngạc vừa mất mác cúi đầu lầm bầm, đột nhiên ‘rầm’ một tiếng, cửa phòng bật tung ra!

Vương Tuấn Khải chớp nhoáng túm cái chăn che cho Vương Nguyên, chính mình thì chui xuống gầm giường thịnh nộ đại phát: “Mẹ!!!! Sao mẹ không gõ cửa?!?”

Khải ma ma nhướng mày nhìn Vương Nguyên cuộn tròn trong chăn, lại nghe thằng con quý hóa rít qua kẽ răng, một chút cũng không – kích – động: “Mẹ không mua được que kiểm tra, nhưng chiếu theo cái đà này. . .”

Mắt hủ nữ đại nhân sáng ngời: “Chắc là không cần nữa rồi. . .”

“. . .Thế thì mẹ còn đứng đó làm gì!!”

“Mày đuổi mẹ đấy à? Cứ làm như mẹ chưa từng thấy của mày ấy!”

“_____!!!!!!”

Khải ma ma khinh thường hừ một tiếng: “Nhớ năm xưa là đứa nào lén lút nhìn Nguyên Nguyên sau đó một mực khăng khăng là của mình to hơn, còn bắt mẹ chụp hình kiểm tra đó hả?”

Vương Nguyên há hốc mồm kinh ngạc, kẻ dưới giường chết lặng lúc lâu, suýt chút nữa chôn vùi mình trong phẫn nộ tột cùng: “Mẹ - mau – ra – ngoài – dùm – con_______!!!!”

“Có cái gì mà ngại chứ, hừ.”

“. . .”

Đến nước này thì cái gì cũng không muốn nói!!!

Khải ma ma dùng dằng ở cửa đánh giá Vương Nguyên, dịu dàng từ ái biến thành người mẹ thâm tình: “Bảo bối ngoan, thằng này đầy thói hư tật xấu, vừa thô lỗ lại vừa nhát gan, ở chung với nó phải ủy khuất con rồi. . .”

“Ma ma,. . .”

“Bình thường nó hay tỏ vẻ kiêu ngạo làm màu nhưng thực chất là một đứa down bệnh cấp chín không hơn chẳng kém. . .”

“Ma ma. . .”

Khải ma ma lảm nhảm nửa ngày mới trích ra chút thời gian nhìn qua: “Bảo bối?”

“Ma ma.” Vương Nguyên bình tĩnh nhìn bà: “Con không muốn ở phòng này.”

“Không được, mẹ của con ở Canada đã nhắn với ma ma phải chăm sóc con thật tốt. . .”

“Ý con là, không phải phòng này. . .”

“. . .Tốt.”

Khải ma ma lườm cái gầm giường một phát --- Liệu hồn đấy thằng oắt ranh! Để mẹ coi mày làm sao dỗ ngọt con người ta.