Chương 13: Oan Gia Biến Thông Gia [5]

5.

“Mẹ?”

[. . .]

“Hiện giờ là lúc nào chứ, con không muốn nhắc đến đâu.”

[. . .]

“Mẹ gấp cái gì, cũng không phải là con không đồng ý, nhưng mà bây giờ bàn đến chuyện hôn thê có phải là quá vội vã rồi không?”

[. . .]

“Được rồi, việc bên này tự con có cách xử lý, mẹ cứ chuẩn bị ở đó trước đi, chào mẹ.”

Vương Nguyên thở phào thả điện thoại xuống giường, vừa mới xoay người đã bị cái đống chình ình dưới chân giường dọa sợ, kéo chăn trợn mắt: “Cậu làm gì ở trong phòng tôi?!”

“Đây là phòng tôi.” Vương Tuấn Khải nheo nheo mắt, chỉ trần nhà. Hôm qua Vương Nguyên sốt cao quá hắn không dám để y ngủ lại khách phòng, vì vậy nhất mực cứng đầu mang y về phòng mình, đối với kháng nghị của Vương Nguyên coi như không thấy. Vương Nguyên sửng sốt một chút, nghiến răng nghiến lợi tung chăn muốn chui ra ngoài, lại bị Vương Tuấn Khải ngăn lại.

“’Hôn thê’ là sao?”

“Sao là sao!?” Vương Nguyên hình như rất kiêng kị đề tài này, nóng mặt nói: “Người gì mà đi như mèo, không chút tiếng động!”

“Nếu không làm sao nghe được đối thoại của ma ma với cậu?”

“Đó là ma ma của tôi!!”

“Từ bé đã gọi như vậy quen rồi.” Vương Tuấn Khải bá đạo chuyên chế đáp, vẻ mặt như trước không chút thay đổi lặp lại chuỗi ngữ âm khô cằn: “’Hôn thê’ là sao?”

“Cậu phiền quá, đừng có hỏi tôi vấn đề này được không! Tôi đói bụng rồi, muốn ăn!”

“Tôi cho cậu ăn.”

“Vương Tuấn Khải cậu làm gì. . .Ưʍ. .Ngô. . .Buông tôi. . ! Ah~”

Vương Tuấn Khải không chút lưu tình siết chặt Vương Nguyên, đè lên gáy y hôn xuống, nụ hôn mang theo tính xâm lược chiếm hữu tàn bạo cùng động tác và cường độ dữ dội khiến Vương Nguyên hít thở không thông, nỗ lực đẩy hắn ra lại cố tình bị hắn ôm càng chặt, trợn tròn mắt nhìn Vương Tuấn Khải. Lông mi tên này thế nhưng còn dài hơn cả y, lúc chớp chớp cứ cọ vào má y ngứa ngáy vô cùng. Một luồng điện trên sống lưng Vương Nguyên ập tới chạy dọc ra tứ chi, y rùng mình giãy dụa, dùng hết sức bình sinh vùng vẫy muốn tháo chạy.

“Uhm, uh,. . . .Không, ưʍ. . .”

Vương Nguyên chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, tiếp đó cả người lành lạnh, quần áo đều bị thoát sạch sẽ chỉ chừa lại cái qυầи ɭóŧ lụa mỏng mềm mại ôm sát cặp mông cong cong. Lúc này cách một lớp lụa đó, bàn tay nóng ấm to dày của Vương Tuấn Khải trượt đến trượt đi, mơn trớn trên da thịt co dãn, không do dự chần chừ mà vuốt ve sỗ sàng, xoa nắn bóp véo cái mông đàn hồi, lại hướng về phía trước bắt đầu thức tỉnh ngọc trụ ngủ say.

Tiểu Vương Nguyên bị hắn gọi dậy, run run nhè nhẹ dần dựng đứng lên, rỉ ra mật dịch thấm ướt một mảng qυầи ɭóŧ. Vương Tuấn Khải vẫn không ngừng hôn, vừa hôn vừa sờ soạng tỉ mỉ chăm sóc tính khí bán cương, che vào giữa hai chân Vương Nguyên ma sát vào đùi y, tạo ra vô số kɧoáı ©ảʍ ngứa ngáy cùng tê dại uốn lợn chui rúc vào xương cốt. Vương Nguyên bị hắn sờ đến mềm nhũn cả người, thân thể quen thuộc sau vài ngày đã vô cùng ngoan ngoãn bộc lộ toàn bộ điểm yếu như thể mặc người chà đạp, Vương Nguyên tức giận nhưng vô pháp ngăn chặn, chỉ có thể rươm rướm nước mắt chống cự vô ích, dục cự hoàn nghênh lại càng khiến Vương Tuấn Khải hăng say hoạt động.

Y run rẩy nằm trong lòng hắn, cánh tay vô lực bám lấy góc áo Vương Tuấn Khải, hai mắt mù sương phiếm đầy thủy quang ướŧ áŧ, gò má ửng hồng mê người cùng hơi thở đầy nhiệt khí nóng bỏng phả ra liên tục. Hiện giờ không thể nói rõ là vui sướиɠ khát cầu hay là bản năng cơ thể nữa, bởi vì y đột nhiên sinh ra ý niệm muốn bị người ta thô bạo hành hạ, dùng tính sự kịch liệt hung hăng trừu sáp bên trong y, khiến y khóc lóc bắn ra, cùng y điên loan đảo phượng. Vương Nguyên một mặt đè lại suy nghĩ ngông cuồng lại có phần phong tao phóng khoáng đó, một mặt vô thức đong đưa theo động tác tay của Vương Tuấn Khải, hưng phấn rêи ɾỉ thành tiếng, đều bị môi Vương Tuấn Khải nuốt vào trong.

Vương Tuấn Khải thuần thục cởϊ qυầи lót xuống đầu gối Vương Nguyên, tính khí cứng rắn bật nhảy ra không thể chờ đợi lâu hơn được nữa, qυყ đầυ hình nấm chảy ra dâʍ ɖị©ɧ hương diễm, màu sắc hồng phấn khác hẳn so với căn thịt tím đỏ của hắn. Vương Tuấn Khải vuốt ve ngọc trụ cẩn thận, khơi dậy toàn bộ phấn khích cùng ham muốn của nó, rốt cuộc làm cho ngọc trụ run lên phát tiết ra ngoài, dính cả ra drap giường.

Hắn bước xuống giường chẳng biết moi từ đâu ra một chai rượu đỏ, tự mình uống một ngụm rồi cùng Vương Nguyên hôn môi, rượu trong khoang miệng bên này rót vào bên kia, Vương Nguyên sặc sụa nuốt xuống, ánh mắt mông lung càng trở nên mờ mịt ngơ ngác. Vương Tuấn Khải buông y ra, chỉ thấy mỹ nhân trong ngực mềm nhuyễn xinh đẹp, hai chân mở rộng dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, khóe môi còn sót lại giọt rượu lăn xuống xương quai xanh tinh tế, trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác tiếc nuối. Vương Tuấn Khải cúi đầu liếʍ giọt rượu kia, đầu lưỡi thuận thế lướt qua làn da trắng nõn nà trước ngực, vừa cắn vừa day lại hấp duyện hình thành dấu hôn đỏ thẫm, sau đó chuyển xuống ngậm luôn đầṳ ѵú bên phải vào miệng, tích cực liếʍ mυ"ŧ.

Hắn đảo quang quầng vυ" sẫm màu, một chút lại một chút cọ răng vào đó, nước bọt dính lên vυ" bóng loáng xuân sắc, đầu lưỡi mềm mại uyển chuyển lại mang theo nhiệt độ bỏng rát chơi đùa tao đầṳ ѵú khiến Vương Nguyên kìm không được ưm a nho nhỏ, tiếng kêu mỏng nhẹ đáng thương kèm theo chút nức nở mong chờ có thể làm cho bất kỳ ai động tâm, Vương Tuấn Khải dĩ nhiên không ngoại lệ, vì vậy hắn khựng lại một chút, mυ"ŧ mát núʍ ѵú càng thêm kịch liệt, phát ra tiếng lách chách của nước bọt, một tay ôm Vương Nguyên một tay bóp lên tiểu đầṳ ѵú còn lại, khiến cho trước ngực y nổi lên một tầng hồng nhạt, vừa đau vừa thích khó nói nên lời.

“Ưʍ. . .ah . . .” Vương Nguyên mơ màng ngửa đầu thở dốc, thân thể mềm mại tùy ý dựa vào người đối phương, rượu vào cồn sau không ngừng gợn sóng dao động trong người y, mới ban đầu còn vờn vợn lay động, về sau càng lúc càng cường liệt, nhiệt độ cơ thể tăng lên nhanh chóng, đầu óc cũng đặc quánh thành tương hồ. Y vô thức ưỡn ngực dâng tiểu vυ" vào miệng Vương Tuấn Khải, lung tung bắt lấy bàn tay hắn kéo xuống bên dưới: “Khó chịu. . .Ưʍ. . .~”

Vương Tuấn Khải vội vàng sờ vuốt bên dưới, luồn tay vào giữa hai chân không ngừng va chạm lấy lòng Vương Nguyên, y thỏa mãn thở hổn hển, lắc lư hạ thể phối hợp cùng bàn tay quái ác kia. Cả người được hầu hạ vô cùng thích ý, tiếng rêи ɾỉ ngâm nga lại càng thêm lớn mật, mỗi lúc một cao, càng ngày càng dồn dập.

Khi ngọc trụ phía trước lần nữa chào cờ, phía sau của y cũng đã ướt đẫm, khe mông bị Vương Tuấn Khải tách rộng rỉ ra dâʍ ŧᏂủy̠ không màu, chạy dọc theo đùi chảy xuống đầu gối Vương Nguyên. Hắn ở bên ngoài nhấn nhấn vào cửa huyệt mềm nhũn, huyệt khẩu mỏng mang mê loạn lập tức mấp máy co khép phun ra nước càng nhiều, thậm chí đói khát mà tìm kiếm ngón tay hướng tới. Vương Tuấn Khải hơi thở trầm xuống, nhỏ giọng nói vào tai Vương Nguyên: “Tôi không muốn làm cậu bị thương, đừng trách tôi. . .”

Hắn rút dưới nắp chai rượu ra một viên con nhộng màu trắng, chậm rãi đẩy vào hậu huyệt không ngừng chảy nước kia. Vương Nguyên tiếp nhận dị vật ban đầu còn có chút bài xích, nhưng viên con nhộng trơn tuột đã chạy vào bên trong, tan rã nhanh chóng, bắt đầu phát huy dược hiệu.

“Ah~. . .Vương Tuấn Khải, bên trong tôi, Vương Tuấn Khải, ngứa quá, tôi. . .ah. . .” Y nằm trong lòng hắn run rẩy liên tục, vói tay ra phía sau chọc vào cúc huyệt, đào ra dâʍ ɖị©ɧ nhớp nháp cùng chút thuốc còn sót lại. Trong người đấu đá bon chen, sâu giữa cúc huyệt vì dược hiệu mà trào lên xúc cảm ngứa ngáy khôn cùng, càng cố gắng đưa tay vào thì càng ngứa, độ dài của ngón tay không thể thỏa mãn cơn đói khát mãnh liệt giày vò, Vương Nguyên thiếu chút nữa quẫn bách phát khóc, không biết làm gì hơn là cọ xát ý đồ làm giảm cảm xúc, nhưng cọ đến cọ đi chỉ làm cho da thịt càng thêm nóng bỏng, căn bản không thể xoa dịu bất cứ cái gì.

“Vương Tuấn Khải. . .ah. . .ah~. . .Mau, mau lên. . .”

“Mau cái gì?”

“Mau, tiến vào bên trong tôi. . .mau. . .tôi chịu không nổi. . .ah~~!”

Vương Tuấn Khải mở to mắt nhìn nhân nhi đang giãy dụa câu dẫn đòi mình tiến vào, tổng thể có chút tức giận, chỉ ngồi thừa ra không làm gì. Vương Nguyên ấm ức nhìn hắn, run run gỡ bỏ thắt lưng cùng quần áo trên người hắn, móc ra thứ thô dài sớm đã vì bộ dáng động tình của y mà cương lên. Tùy tiện vuốt ve hai cái, sau đó nhắm thẳng cúc huyệt cơ khát khó nhịn của mình mà ngồi xuống, qυყ đầυ to lớn chạm phải huyệt khẩu non mịn liền co giật một cái, sau đó mị thịt hư hỏng kia lập tức nuốt vào côn ŧᏂịŧ sừng sững, đầu nấm ma sát tràng bích, một đường tiến thẳng vào sâu đến tận cùng.

Cái mông da^ʍ tao nuốt được côn ŧᏂịŧ xong liền hài lòng phun nước càng nhiều, chỉ hơi động một chút mà đã phát ra âm thanh nhóp nhép nhóp nhép liên tục. Vương Nguyên liếʍ liếʍ môi, nước mắt sinh lý tràn ra khóe mắt, cái mông bị nhồi đầy khao khát càng thêm rõ ràng, cơn ngứa kỳ quái tận sâu trong cúc huyệt cũng dâng trào mãnh liệt. Y bám lấy Vương Tuấn Khải rêи ɾỉ thành tiếng, chân dài run rẩy cử động, nâng lên hạ xuống mông cánh hoa kí©ɧ ŧìиɧ phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ vĩ đại, dùng tư thế cưỡi và da^ʍ động cực phẩm của mình thao nam nhân, phục vụ côn ŧᏂịŧ từng li từng tí. Bề mặt gậy thịt dính dịch lỏng trong suốt, Vương Nguyên nhìn được chỉ thấy cả người sôi trào đói khát cực kỳ, hấp tấp nâng mông di chuyển, vô cùng hưng phấn vặn eo lắc mông trước mặt Vương Tuấn Khải. Y cố tình tăng nhanh động tác, lại vẫn không làm sao khiến cho cơ thể da^ʍ tao của mình thỏa mãn, liền hướng Vương Tuấn Khải ủy khuất chớp chớp mắt, bộ dáng phong tình vạn chủng kêu lên từng tiếng ngọt lịm.

“Vương Tuấn Khải. . .”

“. . .”

“Vương Tuấn Khải. . .”

“. . .”

“Lão công. . .Ah~~”

Vương Tuấn Khải đè y xuống giường, kéo căng hai chân mở lớn hết cỡ, nhìn chòng chọc vào vị trí kết hợp của hai người, ánh mắt nổi lên từng trận lửa nóng. Côn ŧᏂịŧ tím đỏ đầy gân xanh dữ tợn được cái động ướŧ áŧ nóng bỏng ngậm chặt, còn co rút siết lại gắt gao lưu luyến không rời. Dù biết đây chỉ là tác dụng của thuốc nhưng hắn lại không thể khống chế mình mà rướn người hôn Vương Nguyên, dướ thân đỉnh nhập bắt đầu trừu tống, ra ra vào vào giữa hai chân y. Từ lúc hắn bắt đầu đâm vào rút ra, cúc huyệt hương diễm vui vẻ phối hợp, ngọc trụ của y cũng cương càng lợi hại, cổ họng thanh thanh sung sướиɠ rên la loạn hét, như đang cổ vũ lại tựa hồ là cho phép nam nhân tác quái trong người y. Vương Tuấn Khải hì hục đâm chọc, mỗi lần đều đâm sâu ma sát, lúc kéo ra chỉ chừa lại đầu nấm bên trong rồi cứ như vậy bành bạch tiến vào, xuyên xỏ thao lộng cúc huyệt, để nó khóc lóc chảy nước liên tục, để nó vĩnh viễn chỉ lưu lại mùi của mình.

“Ah. . Lão công, lão công. . .”

Vương Nguyên phát hiện, khi gọi Vương Tuấn Khải bằng hai chữ này hắn sẽ lập tức bật chế độ phát cuồng, mê loạn hung hăng thao da^ʍ huyệt của y, khiến y thoải mái sảng khoái không gì sánh được, liền thích chí gọi lão công, sung sướиɠ kêu to:

“Lão công thao em, thao em bắn ra. . .A a a. . .ah~ Nơi đó, chính là nơi đó. . .lão công làm em đã ngứa quá. . .ưʍ. . .uhm. . .mau gãi ngứa cho em đi. . .!!”

“Tiểu dâʍ đãиɠ!!”

“Đúng, em chính là tiểu dâʍ đãиɠ. . .mỗi ngày đều muốn lão công đâm vào da^ʍ huyệt của em. . .đâm đến lúc em sinh con cho anh . .ah áh. . .~”

“Bảo bối hư hỏng!”

“Ô a. . .Em, em vừa dâʍ đãиɠ vừa hư hỏng. . .em, ah. . đâm sâu một chút, là như thế. . .”

“Có phải tiểu bảo bối vừa dâʍ đãиɠ vừa hư hỏng của lão công đã lâu không làm qua, cho nên mới chảy nước nhiều như vậy. . “

“Ah.. .lão công anh nói cái gì thì là cái đó. . .nước của em, đều, đều cho lão công ăn. . .”

“Chết tiệt, hôm nay không làm cậu ngất xỉu tôi không phải là Vương Tuấn Khải!!”

“Ah~. . . !!”

Vương Tuấn Khải tức giận cắn lên cổ Vương Nguyên, lật y lại thô bạo đỉnh nhập từ phía sau. Vương Nguyên áp mặt dưới drap giường, cái mông vểnh cao, giữa hai chân bị nam nhân cuồng loạn đâm rút đến mức giật nảy lên, cúc huyệt mở rộng vô pháp khép lại, nước bắn tung tóe văng cả ra ngoài. Y rêи ɾỉ động tình, hai tay tách mông dâng lên trước mặt nam nhân, nghênh hợp giao hoan mời mọc hắn ngoan thao, giống như lần đầu tiên mà câu hồn Vương Tuấn Khải, khiến hắn triệt để sa vào tình triều cuồng nhiệt.