Chương 16: Bao Dưỡng [2]

Má nào dậy sớm nhặt tem nè =))))))))

--------------

2.

Hôn lên đôi môi ngọt ngào của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải ôn nhu cạy mở khớp hàm hút sạch nước bọt trong miệng y, vỗ vỗ nhẹ lên mông: "Ông chủ đừng gấp, ở đây lạnh, chúng ta lên giường tiếp tục. . ."

Giọng hắn vốn dĩ có từ tính gợi cảm, lúc này pha trộn thêm một phần khàn khàn, làm cho Vương Nguyên càng nhộn nhạo xuân tâm. Ánh mắt của hắn vĩnh viễn vẫn sáng ngời như đuốc, bập bùng dấy lên ngọn lửa mê hoặc lại như xiềng xích dịu dàng không để con mồi chạy thoát. Hô hấp Vương Nguyên chậm lại, đỏ mặt cúi đầu dời lực chú ý, vừa vặn nhìn xuống cự long đang bừng bừng phấn chấn đang cọ bên bắp đùi mình, hình dạng cuồng loạn cùng phần đỉnh rỉ ra dịch trong suốt lúng búng trong mắt y, khiến Vương Nguyên không tự chủ liếʍ liếʍ môi, buông Vương Tuấn Khải ra mà hạ thấp người xuống, muốn đem cự vật ngậm vào miệng.

"Hửm? Ông chủ muốn ăn?"

"Ưʍ.. muốn. . ."

"Tại sao?"

"Nước của cậu. . ."

Vương Tuấn Khải cười cười ôm y lên: "Xoay mông sang đây nào."

"Ah. . .?"

"Chúng ta đổi tư thế." Hắn khẽ khàng vuốt ve phiến môi mọng nước, trầm thấp dụ dỗ: "Cùng ăn đi."

Vương Nguyên ngẩn ngơ nhìn thần thái tà ác đầy mị lực cường đại của Vương Tuấn Khải, phản ứng trên thân thể càng ngày càng rõ rệt, không thể nói là hưng phấn hay phản xạ tự nhiên nữa.

"Uhm. . .uhm. . ." Há miệng ngậm lấy qυყ đầυ hình nấm, y không thể chờ được mà vội vàng liếʍ láp, côn ŧᏂịŧ đầy gân xanh nổi lên có kích thước không hề giống y, đành phải dùng hai tay đỡ lấy mới tạm cầm được. Vương Nguyên tỉ mẩn đưa lưỡi mô tả hình dạng qυყ đầυ, chậm rãi mυ"ŧ mát hút lấy linh khẩu, trong lòng thầm nghĩ bình thường cái miệng nhỏ bên dưới ăn được thứ này liền sung sướиɠ muốn chết, lập tức hưng phấn lên, càng ra sức liếʍ mυ"ŧ phát ra âm thanh lách chách cơ khát. Y cố gắng nuốt dâʍ ɖị©ɧ trên đầu nấm, nhưng kích thước cùng độ dài khiến cho nước bọt trong miệng y trào ra nhiều hơn, hai thứ dịch hòa lẫn vào nhau, trong phút chốc tràn ra khóe môi Vương Nguyên.

Song song bên cạnh đó, kɧoáı ©ảʍ phía sau cũng đạt được như ý nguyện.

Vương Tuấn Khải tách cánh mông ướŧ áŧ tình sắc sang hai bên, để lộ cúc huyệt đỏ au xinh đẹp đang nhiễu nước ròng ròng, hắn vui vẻ sờ sờ lên vài cái, cúi đầu chui vào cánh mông, từ từ vươn đầu lưỡi nóng bỏng liếʍ lên âm mao, chuyển đến hai quả cầu căng phồng, sau đó không do dự mà mυ"ŧ lên cúc huyệt mấp máy

một cái, đẩy vào dò xét bên trong. Vương ảnh đế tuy là lần đầu tiên làm tư thế này nhưng rất thành thạo, đầu lưỡi chạm đến vách huyệt liền sục sạo va đập, môi không ngừng cọ xát cùng huyệt khẩu, tạo ra vô số tia điện kɧoáı ©ảʍ dâng trào. Vương Nguyên đang khẩu giao côn ŧᏂịŧ giúp hắn cũng không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ, rêи ɾỉ thành tiếng, dang hai chân rộng ra để cúc huyệt càng bại lộ, vô thức nhếch mông dâng lên. Y phát ra tiếng kêu sung sướиɠ, cảm quan cùng mỹ quan khi bị liếʍ cúc quá mức mãnh liệt, vốn dĩ y đã sắp bắn tinh, lúc này bị liếʍ như vậy, tϊиɧ ɖϊ©h͙ liền không chịu nổi mà phun ra, dính đầy mặt Vương Tuấn Khải.

"Ah. .tôi xin lỗi. . ."

"Đừng lo lắng ông chủ, tôi vui mừng vì anh bị tôi liếʍ bắn ra ngoài."

Vương Nguyên đỏ bừng mặt: "Tôi, tôi tiếp tục giúp cậu. . ."

"Không muốn. . ." Vương Tuấn Khải thuận thế rút người ra khỏi hai chân y, đem Vương Nguyên đè úp sấp trên giường, đưa tay bóp nắn đầṳ ѵú bán cương: "Tôi thích cái miệng nhỏ bên dưới của anh hơn, nó kẹp tôi thật chặt thật chặt, dù có làm bao nhiêu lần vẫn chặt như vậy. . ."

"Ah. . ."

"Ông chủ, anh đúng là cực phẩm."

"Uh . ..!!"

Cả đôi bên đều đã phải chờ quá lâu, thân thể giác quan đều xao động ham muốn, Vương Tuấn Khải mạnh mẽ đem côn ŧᏂịŧ đẩy vào tiểu huyệt, dù đã bị chơi qua nhiều thứ nhưng vẫn chưa thỏa mãn cái tao động đói khát này, cho nên côn ŧᏂịŧ vừa chạm đến đã được nó gắt gao kẹp lấy, nhất thời dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn trào xì xì bắn tung tóe. Trống rỗng cùng ngứa ngáy bên trong nhanh chóng được thay thế bởi sự no đầy và thoải mái, khiến cho song phương đều đạt đến kɧoáı ©ảʍ tận cùng.

"A. . .thật to, thật thô. .. uhm, vẫn tốt như vậy, hm. . .ư . .a. . ."

"Tôi làm anh sảng khoái?"

"Sảng khoái. . .ưh. . .nếu không phải nói là. . .sướиɠ muốn chết. . .ah. . .ưh. . .Sâu vào, mạnh nữa lên, tôi muốn cậu, Vương Tuấn Khải, tôi muốn cậu phát điên lên mất. . ."

"Một tháng qua tôi bận quay phim ở nước ngoài, những cảnh cuối mới quay về đây quay nốt, có phải thân thể anh rất nhớ tôi không?"

"Đúng. . .ưhm. . .Nhớ cậu, muốn cậu, ngày đêm đều, ah. . .A! a. . ..a.. .Ngày đêm đều, nghĩ đến cậu. . .Uhm hm. . ."

Vương Nguyên ngọt ngào nói ra những câu khiến người ta mềm nhũn, tuy rằng bình thường làm một ảnh đế vẫn thường xuyên nghe được lời tương tự, nhưng nó tuôn ra từ cái miệng rêи ɾỉ kí©ɧ ŧìиɧ kia thì lại mang một sắc thái phong vị khác. Vương Tuấn Khải hài lòng gật đầu, tăng tốc độ đâm vào rút ra, mạnh mẽ trừu sáp ra ra vào vào, kéo tới mức mị thịt lật ra ngoài, nước trong cúc huyệt như suối phun tứ tung, thấm ướt cả hạ thể hai người.

"Ông chủ thật nhiều nước, nếu tôi bắn bên trong anh, cái miệng nhỏ của anh chắc chắn sẽ giống như chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙. .."

"Vậy cậu bắn đi, tôi. . .tôi muốn. . ."

"Lặp lại theo lời tôi, miệng nhỏ của em muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ông xã."

"Ưh. . . .miệng nhỏ của em. . .a~. . .muốn, muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙. . .a. . .của, của ông xã. . .ưhm. . .sướиɠ quá, nơi đó. . .a. . ."

"Xem anh sướиɠ thành cái dạng gì rồi, có phải rất thích bị tôi thao đúng không?"

"Ư. . .Thích, mỗi ngày đều thích. . ."

Hắn cười nhẹ một tiếng, ôm mông vểnh cao, cường liệt đâm đâm chọc chọc, côn ŧᏂịŧ kéo hẳn ra khỏi huyệt khẩu rồi hung hăng xỏ vào, một đường xỏ đến tận cùng, chạm đến tuyến tiền liệt, hung hãn mài nghiền. Cả người Vương Nguyên run bắn lên rồi mềm xuống, ân ân a a lãng kêu không dứt, nhiệt tình phối hợp với hắn đong đưa qua lại. Vương Tuấn Khải đâm đến mức hai chân y mềm nhũn không có sức, hạ thể đầy nước dính dấp hỗn loạn, ngọc hành cương cứng lắc lư liên tục cũng run run chuẩn bị tiết thêm lần nữa.

Khi hắn rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình vào bên trong rồi rút côn ŧᏂịŧ ra, Vương Nguyên vươn tay ra phía sau, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c quả thật chảy ra từ cái miệng nhỏ của y, vừa nóng vừa đậm đà hương vị mang tên Vương Tuấn Khải, khiến y nhịn không được cong người bắn ra, toàn bộ đều dính xuống drap giường.

Vương Nguyên xoay người, hai tay luồn xuống chân chạm đến cúc huyệt, cảm thấy nó ướŧ áŧ diễm lệ, hơi ngơ ngác cho một ngón tay vào nhưng không chặn được dòng dịch trào ra, liền đưa vào miệng liếʍ liếʍ. Y dùng ngón tay kéo căng cúc huyệt ra, dang rộng hai chân phơi bày tư thế dụ hoặc lại không kém phóng túng, rêи ɾỉ kêu lên: "Còn muốn, nơi này còn muốn. . ."

"Ông chủ thật dâʍ đãиɠ, cả anh hay là da^ʍ huyệt của anh đều khiến người ta không cầm lòng được."

"Vậy mau, mau cắm vào. . ."

"Tôi sẽ thỏa mãn anh, ông chủ. ."

Nâng cái mông lên, nhắm thẳng cúc huyệt đang phun dịch mà đẩy vào, Vương Tuấn Khải cố ý kéo cao hai chân Vương Nguyên để y có thể nhìn rõ cảnh cự vật không ngừng đâm mình. Hình ảnh cúc huyệt xinh đẹp dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị cự vật ngoan thao trừu động đập vào mắt Vương Nguyên, khiến y vô thức rên lên đầy câu dẫn, giãy dụa dâng lên tiểu da^ʍ huyệt không biết xấu hổ.

"A. . ." Cảm giác bị nam nhân mãnh thao đến tê dại cả người làm y càng hưng phấn phát run, quản cái gì ông chủ cái gì bao dưỡng a, chỉ biết bám lấy Vương Tuấn Khải mà hút chặt côn ŧᏂịŧ của hắn, nhất thời lửa tình bùng cháy dữ dội, nóng bỏng thiêu cháy tâm trí hai bên.

Khi du͙© vọиɠ chầm chậm lắng xuống, đã là chuyện của hai giờ sau.

Vương Nguyên thở dốc nằm trên giường, hoa cúc bị thao lỏng, người dính đầy dịch trắng đυ.c, sau khi được thanh tẩy qua thì mệt mỏi ghé vào giường, trông vừa quyến rũ vừa yếu nhược. Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên môi y, cười nói: "Tôi đi đây."

". . ."

Muốn nói một chữ "đừng", nhưng trong chớp mắt đối phương đã đi mất rồi. Y thất thần nhìn trần nhà, hồi tưởng lại hình ảnh cuồng nhiệt mê loạn ban nãy, ngực nóng lên, xấu hổ vùi mình vào chăn.

Bọn họ đúng là quan hệ bao dưỡng.

Nhưng mà, hai chữ "bao dưỡng" này chỉ là tiền đề cho kế hoạch của y thôi.

. . .

"Lão bản, văn kiện chỗ Trương tổng đưa tới."

"Bảo Alex kí xong thì đưa thẳng qua chỗ Giám đốc Triệu."

"Vâng, lão bản, chỗ này còn có cuộc hẹn lúc một giờ chiều. . ."

"Hủy cho tôi."

"Nhưng đây là cuộc hẹn quan trọng. . ."

"Chỉ là hẹn ăn cơm thôi, quan trọng bằng hạng mục phát triển quảng cáo sắp tới sao?"

"Lão bản, tôi nghe loáng thoáng hạng mục đó có đại minh tinh Vương Tuấn Khải tham gia đúng không?"

"Ừm, cho nên cô phải nhanh chóng sửa soạn lại đi, biết đâu đại minh tinh người ta sẽ để mắt tới đấy."

"A a a tôi là fan của ảnh a chào lão bản tôi đi trước đây!!"

Nữ thư ký vội vàng chạy đi, quên mất là mình còn đang mang giày cao gót bảy phân, cho nên vừa ra đến cửa đã bị trật một cái. Người đến kịp lúc đỡ cô dậy, còn lịch lãm hỏi một câu quan tâm, khiến nữ thư ký suýt chút nữa di hồn lên mây.

Cửa khép lại rồi, hai người trong phòng còn nghe thấy tiếng nữ thư ký vui vẻ hét lên: "A a a tôi chạm được vào thần tượng rồi!!!"

"Phải là cậu chạm vào cô ấy chứ."

"Vì sao tôi lại nghe ra mùi dấm chua trong này?"

"Cậu nghe nhầm rồi." Vương Nguyên mỉm cười.

Người tới quả thật là Vương Tuấn Khải, một thân áo Tshirt jean đen gọn gàng sạch sẽ, lại mang thêm vài phần trẻ trung hào sảng. Người đẹp nhờ lụa? Không sai, nhưng cũng phải coi lụa này khoác lên người ai.

"Aii, thật hoài niệm khi còn trẻ a."

"Vậy sao?" Vương Tuấn Khải đi đến gần bàn, dí sát mặt mình tới: "Vậy tôi giúp anh trẻ lại? Hửm?"