Chương 26: Huyết Ấn Phục Yêu [6]

Phúc lợi đây =3= hơi đơn giản đừng quánh tui ~

-------------------

6.

Hạ Trường An nhìn nam tử bạch y đối diện mình, ống tay áo phất phất, vừa đề phòng vừa hiếu kỳ rốt cuộc người này tìm hắn vì cái gì. Nam tử kia chính là Đông Phương Dao, cũng đồng dạng đánh giá Hạ Trường An, mãi mới chậm rãi lên tiếng:

"Ngươi biết tiểu tử kia là hồ ly từ bao giờ?"

Tuyết hồ ly nửa đêm tìm tới cửa, chẳng đợi Hạ Trường An và Tùy Ngọc điều tra chân tướng thực hư đã chủ động đem mình cống nộp, còn kéo theo Hạ Trường An đến bìa rừng phía đông khách điếm, vừa mới dừng lại đã mở miệng hỏi một câu không đâu không đuôi, khiến người ta nghi ngờ không dứt. Hạ Trường An nhíu mày: "Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"

"Chuyện ta sắp thông báo có liên quan đến hồ tiên tộc."

"Dựa vào đâu ta phải tin ngươi? Ngươi cũng không phải hồ tiên tộc."

Đông Phương Dao hơi hứng thú nhìn hắn từ trên xuống dưới, xác định Hạ Trường An quả thật là nam nhi khí huyết phương cương, hạo nhiên chính khí không có lấy nửa phần âm tà. Chuyện hắn có hiểu biết về hồ tộc không có gì hiếm lạ, nhưng hắn phân biệt được hồ tiên và hồ yêu - điều mà ngay cả Nam Cung Cát còn chưa làm được. . .Không thể phủ nhận là, năng lực tiểu tử này rất khá.

Dù tu vi không cao, nhưng đồ đệ được Nam Cung Cát sủng ái chắc chắn không tầm thường. Đông Phương Dao nhướng mày, ý cười nhàn nhạt hiện lên trong mắt: "Xem ra ngươi cũng không phụ kỳ vọng của sư tôn."

Hạ Trường An nghi hoặc: "Ngươi biết sư tôn ta?"

"Đâu chỉ là quen biết bình thường. . ." Tuyết hồ ly lắc đầu: "Nếu trước kia hắn có thể bằng một nửa ngươi, giữa bọn ta cũng không cứng rắn như ngày hôm nay."

"Ngươi có ý gì?"

Đông Phương Dao thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn Hạ Trường An bằng ánh mắt xét nét thăm dò, đầu mi nhíu chặt hỏi một câu rất không liên quan: "Ngươi đối với tiểu hồ ly kia có tâm ý gì?"

Hạ Trường An mờ mịt nhìn hắn, không rõ hắn muốn hỏi về phương diện nào. Tuyết hồ ly chậc chậc hai tiếng, bộ dạng rèn sắt không thành thép: "Chẳng lẽ song tu lâu như vậy mà giữa các ngươi không đạt thành hiệp nghị?"

"Ngươi, ngươi làm sao biết. . ." Hạ Trường An nhảy dựng lên, vẻ chững chạc oai hùng của thiếu niên nhoáng cái bay sạch sẽ. Hắn đỏ mặt bừng bừng, vô cùng khó hiểu nhìn Đông Phương Dao như muốn hỏi: Ngươi có thiên lý nhãn hay hỏa nhãn kim tinh, tại sao nhìn ra được chứ?

Sự thật chứng minh, Hạ tiểu bằng hữu suy nghĩ nông cạn tự cho là điệu thấp - giấu kín toàn tập, nhưng không hề nghĩ đến người có kinh nghiệm dĩ nhiên là nhìn ra.

"Thế nào? Không dám thừa nhận?"

"Ta. . .Liên quan gì đến ngươi!" Hạ Trường An đầu gỗ bỗng dưng hùng hồn hẳn lên, chém đinh chặt sắt nói: "Đây là chuyện của ta và Đại sư huynh, không đến lượt ngươi can dự!"

"Hừ, ngươi không muốn cho ta biết, phải chăng là do ngươi phụ bạc y? Nghĩ ta và y cùng là hồ ly nên không dám nói?"

"Ta. . ."

Đông Phương Dao xem vẻ mặt luống cuống của hắn, trong đầu đột nhiên nảy sinh suy nghĩ không tốt, thanh âm cũng có vài phần bén nhọn: "Lẽ nào ngươi thật sự dùng y làm lô đỉnh tấn cấp mà không phải là thật tâm yêu thích y?!!"

"Ta không có!!" Hạ Trường An tức giận rút kiếm chĩa vào tuyết hồ ly: "Ngươi ăn nói hàm hồ! Hạ Trường An này tuyệt đối không làm chuyện bội ơn bạc nghĩa như vậy!!!"

"Ha? Nói như vậy hóa ra tình cảm của ngươi và tiểu tử kia chỉ dừng lại ở chỗ "ơn nghĩa"?" Đông Phương Dao ác liệt trả đũa, cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, thành công làm cho Hạ Trường An xù lông thịnh nộ.

"Sao hả? Nói trúng tim đen nên giật mình phẫn nộ? Hừ, ta nói cho ngươi biết, nếu quan hệ của các ngươi không phải là ái nhân, ta đây tuyệt đối không để cho hai người các ngươi sống chung một chỗ!!"

"Ngươi dám! Nếu ngươi xen vào chuyện nội bộ của ta, Hạ Trường An này nhất định không nể mặt Đại sư huynh mà buông tha ngươi đâu!"

"Giỏi lắm tiểu tử! Ngươi nghĩ tại sao Đại sư huynh ngươi không dám gϊếŧ ta? Ha ha, lẽ nào y không nói cho ngươi biết, y là đoạt xá trọng sinh sao?!"

Hạ Trường An trừng mắt không thể tin mà nhìn Đông Phương Dao, cắn răng hạ giọng: "Thế có nghĩa là gì?"

"Một hồ ly dù là yêu ma hay tiên tu đều không thể cùng nhân loại song tu, nếu không, không chỉ tu vi sụt giảm mà cả chân khí cũng tiêu tan, thậm chí nội đan cũng bị chấn nát." Đông Phương Dao cười lạnh: "Đại sư huynh của ngươi có thể cùng người song tu, là bởi vì thân xác đó không phải là của y, nói cách khác, y chiếm xác của Tùy Ngọc nguyên bản, y là tá thi hoàn hồn!!!"

Mặt Hạ Trường An trắng bệch, gắt lên: "Hoa ngôn xảo ngữ!"

"Có phải hoa ngôn xảo ngữ hay không, tự ngươi khắc biết. Chẳng lẽ trong thời gian này ngươi không thấy y có gì đổi khác với trước kia sao?" Đông Phương Dao không biết nội tình, nhưng trên vẻ mặt Hạ Trường An có thể đoán ra câu này rất đúng trọng điểm, quả nhiên Hạ Trường An có tật giật mình. Người mất bình tĩnh, chân khí cuồn cuộn tản ra mang theo áp lực kinh hồn, khiến cho vật trong tay áo Đông Phương Dao rung lên từng đợt.

Hắn biết, thời cơ đã tới.

Đông Phương Dao tung dải lụa trên tay đồng loạt tung ra thắt thành một trận pháp giam cầm Hạ Trường An. Yêu khí trên dải lụa nồng đậm đến mức ép hắn thiếu chút nữa váng đầu bất tỉnh, theo bản năng vận nội kình dùng chân khí bảo vệ chính mình. Hắn gầm lên, kích phát huyết ấn trên đầu vai, khiến cho linh khí xung quanh người dần dần di chuyển theo hình vòng cung như bán nguyệt đao, xoèn xoẹt hướng về phía Đông Phương Dao đánh tới. Trước kia chưa đến tu vi cao cấp, hắn không cách nào sử dụng chiêu thức này sát phạt kẻ địch, hiện tại chỉ cần một ý nghĩ của hắn, chân khí đan điền cùng linh khí bên ngoài sẽ hòa thành nhất thể, để hắn tùy ý điều khiển, phát huy sức mạnh huyết ấn lên đến tận cùng.

Đông Phương Dao nhíu mày, không thể không lùi ra sau. Vài ngày không gặp mà thằng nhóc này từ Kết đan trung phẩm đạt đến Nguyên anh kỳ, tốc độ tu luyện quả thật so với Nam Cung Cát năm xưa chỉ có hơn chứ không kém. Nam Cung Cát từng dùng linh lực triệu hồi ma thú trong rừng sâu, phá tan xâm lược chiếm đánh của yêu ma quỷ quái, từng làm cho tộc hồ ly sợ hãi chạy thoát khỏi nhân gian, từng khiến ma vương cân nhắc lại chuyện ám hại con người của mình, án binh bất động rồi sau đó nản lòng thoái chí rút về ma giới. Nếu Hạ Trường An - ở độ tuổi này có thể làm được như Nam Cung Cát năm xưa, chính là danh sư xuất cao đồ, thậm chí so với sư tôn còn nổi bật hơn.

Hơn nữa, Tùy Ngọc còn là hồ tiên tộc, mang trong mình linh lực thuần khiết chỉ gia tộc tu tiên mới có.

Đông Phương Dao nháy mắt mỉm cười, xem ra số phận của hai đứa trẻ này may mắn rất nhiều so với hắn.

Hạ Trường An chẳng bình tĩnh được như hắn, tiểu tử ngốc bị hồ ly tinh ba hồi dỗ dành bốn hồi kích động - đã sớm phát điên quăng chưởng khống tứ tung, bộc phát sức mạnh lên tận cùng. Đông Phương Dao chật vật chống đỡ một lúc, vì không có ý định đánh lại nên trân mình chịu đựng, bị sát khí cắt lên người từng vết thương to nhỏ, ngã xuống đất.

Hạ Trường An chẳng cho hắn cơ hội kịp làm gì, chân khí bạo phát, huyết ấn triệu thú như chìa khóa mở ra phong ấn, phóng thích sức mạnh linh hồn vô hạn thời thượng cổ. Xung quanh nơi bọn họ đứng đều là cây cối đất đá, lúc này bị sức mạnh kia nhấc bổng lên không trung, xoay vần ngang dọc nam bắc đông tây, như bị cuốn vào cơn lốc xoáy quay mòng mòng trong không khí. Đông Phương Dao nhanh chóng tạo lập kết giới để chính mình không bị chúng va quẹt phải, nhưng cũng không nhịn được cảm khái khí lực Hạ Trường An rất kinh khủng, nhìn xem cây cối đều đã bị Hạ Trường An cách không nhổ bật gốc, thật chí là xén thành mảnh nhỏ.

Mà phía sau hắn, tiếng bước chân rầm rập của ma thú dần dần rõ ràng, trong bóng đêm u ám xuất hiện tàn lửa lập lòe, màu xanh lục và màu đỏ máu tụ tập càng lúc càng nhiều. Đông Phương Dao biết rõ, huyết ấn trên vai Hạ Trường An đã kêu gọi chúng đến đây, bất quá hắn không hề nghĩ rằng, ấn ký này lại có khả năng thần phục mạnh như vậy, toàn bộ ma thú nghe lời Hạ Trường An thì không nói đi, ngay cả hắn cư nhiên cũng muốn quỳ!

Hạ Trường An nâng kiếm bổ nhào tới, ánh lửa trên lưỡi kiếm sắc nhọn bén ngọt đầy quỷ mị, chém một đường vào Đông Phương Dao. Tuyết hồ ly thế nhưng không tránh, ngay tại thời khắc nhát kiếm sắp rơi xuống đầu mình liền tung ra một chiếc hộp đồng cổ, chống lại nhát kiếm. Hạ Trường An không đạt được mục đích, phát cuồng nhắm vào Đông Phương Dao mà đánh, từ mối thù đẫm máu của các huynh đệ tông môn cho đến lời vu khống Đại sư huynh, như mồi lửa nung lên tức giận sôi trào, sau đó làm nó bùng nổ, cực kỳ khϊếp đảm.

Mỗi lần kiếm chém tới, Đông Phương Dao đều giơ chiếc hộp kia ra, giống như không phải dùng nó để phòng vệ mà là, muốn Hạ Trường An dùng linh lực chém đứt cái hộp!

"Trường An, cẩn thận!!!"

Một bóng trắng thình lình nhào tới khi nhát kiếm cuối cùng chém vào chiếc hộp. Tùy Ngọc chỉ kịp ấn Hạ Trường An xuống đất, chính mình bày ra kết giới ngăn chặn ánh sáng chói mắt lóa đến. Khi nguồn sức mạnh kia va đập vào kết giới, y nhịn không được phun ra máu tươi, phong ấn mỏng manh lập tức tan thành bọt bóng. Hạ Trường An hoàn hồn nhìn Tùy Ngọc, vội vàng ôm lấy y, xác nhận Tùy Ngọc chỉ là do bị linh khí chấn đau, không có gì nghiêm trọng mới thả lòng tâm tình. Nhưng nhìn đến vết máu đỏ trên khóe môi y, hắn vẫn thấy tức ngực, hằm hằm đại nộ trừng Đông Phương Dao: "Ngươi. . ."

Hạ Trường An thấy được vật trong hộp, ngây ngẩn cả người.

"Nhân và yêu một khi song tu, người chịu tổn thất nhất chính là con người. Nhưng nếu nhân loại là kẻ sở hữu huyết ấn triệu thú của chiến thần viễn cổ, người thiệt hại lại chính là yêu ma." Đông Phương Dao nâng vật nọ trong tay, kia là thứ mang hình dáng một bông hoa trong suốt màu. Ánh sáng êm dịu nhu hòa truyền ra từ nó làm cho Tùy Ngọc dễ chịu hơn hẳn, khẽ than nhẹ: "Phược linh thảo. . ."

"Nếu có thể ăn được phược linh thảo, linh hồn của hai người sẽ được trói buộc vào nhau, hai là một, một nhưng là hai, lượng thể hợp nhất, song linh cộng linh, sống cùng sống, chết cùng chết, chí tử bất du." Tuyết hồ ly mơ hồ nhìn về phía hai người đang ngồi dưới đất: "Thật có lỗi, đã lợi dung linh lực của ngươi để mở chiếc hộp này ra. Đông Phương Dao ta không còn cách nào khác, đành phải dùng trò tiểu nhân kéo các ngươi vào chuyện này."

Hạ Trường An nhìn Tùy Ngọc trong ngực mình, mãi mới khàn khàn nói: "Những điều ban nãy ngươi nói. . .đều là thật sao?"

Đông Phương Dao gật đầu, lại lắc đầu: "Ngươi nên cảm tạ y, có thân xác con người mới không ảnh hưởng đến dương thọ của y. Nếu Đại sư huynh ngươi là hồ yêu như ta, đã sớm tổn thất trăm năm đạo hạnh, hồn phi phách tán mà chết rồi."

Hạ Trường An siết chặt tay, vốn dĩ còn lấn cấn việc Tùy Ngọc mượn xác hoàn dương, nhưng nghe đến đây, chút khúc mắc cuối cùng cũng tan biến.

Đại sư huynh không phải Đại sư huynh trước đây thì có làm sao? Chẳng phải y cũng yêu thương hắn, bênh vực hắn, thậm chí không ngại cùng hắn song tu, vừa nãy còn sợ hắn bị thương mà đem mình ra làm lá chắn sao?

"Việc của ta đã hoàn thành, không cản trở các ngươi đả thông tư tưởng nữa." Đông Phương Dao nâng cằm nhìn Tùy Ngọc, đột nhiên hái xuống một cánh hoa Phược linh thảo, ấn lên trán y. Hoa văn thuộc về hồ tiên tộc biến mất không dấu vết, linh lực bị mất đi cũng trở về nguyên trạng: "Hy vọng các ngươi sẽ không giống như ta. . ."

. . .

Vài ngày sau đó, Hạ Trường An và Tùy Ngọc mới biết câu "không giống như ta" có nghĩa là gì.

Bắc Đường sư thúc nói, hóa ra sư tôn Nam Cung Cát cùng Đông Phương Dao có quan hệ mờ ám từ trước. Nam Cung Cát gần tuyết hồ ly lâu ngày sinh tình, song tu là chuyện không thể ngờ, nhưng Nam Cung công tử khi ấy biết mình mang huyết ấn bất thường nên sợ làm hại ái nhân, âm thầm cắt đứt duyên phận, bế quan tu luyện mà không nói rõ với Đông Phương Dao, khiến hắn ôm thù hận lật lọng mấy trăm năm. Cho đến khi tuyết hồ ly biết chuyện, chạy đi trộm Phược linh thảo của hồ tộc thì lại mở không ra, bèn đến tông môn tìm Nam Cung Cát, bị đệ tử tông môn phát hiện là yêu tu, đồng loạt tấn công. . .

Mà lúc này, ở Đông Thiền Viện lại diễn ra màn đấu đá quen thuộc. . .

"Yêu nghiệt phương nào, dám xâm nhập tông môn?"

"Hừ, Nam Cung công tử, ngươi quên cũng thật nhanh, là ai năm đó muốn ôm ta lại không dám với tay, mỗi đêm trằn trọc tương tư thành bệnh, còn gọi tên ta trong lúc ngủ, muốn trở mặt dễ như vậy sao? Nghĩ ta thực sự không dám làm gì ngươi?"

"Ngươi. . .Đông Phương Dao!"

"Đến đây, công tử quả nhiên vẫn muốn ta hầu hạ ngươi. . ."

Vành tai Nam Cung Cát đỏ ửng, lạnh lùng trừng Đông Phương Dao.

"Sau đó thì sao?"

"Sư tôn bị tuyết hồ ly tiên sinh mang đi rồi."

Hạ Trường An mở to mắt: "Thật không ngờ sư tôn lại là. . ."

Thụ. . .

"Nằm dưới thì sao? Ngươi kỳ thị "nằm dưới" hả?" Tùy Ngọc tức giận, vẻ mặt lại là một mảng xuân sắc vô biên: "A. . .Hạ Trường An ngươi nhẹ một chút. . .Ưʍ. . ."

Hạ đại ngốc gãi gãi đầu: "Đại sư huynh, ta thực sự không biết nên nhẹ thế nào? Như vầy được chưa? Hay là như vầy. . .?"

"Ưʍ. . A~. . .Á. . .! Hm, uhm. . .Ưʍ. . .Không được, không xong, ta muốn. . .ta muốn bắn. . ..A!"

"Sư huynh, ta lại tấn cấp nữa!"

"Hỗn đản. . .A_____!!"

END