Chương 5: Miêu Nô [3]

3.

"A!" Miêu yêu từ thảm lông ngồi bật dậy, mồ hôi đầy đầu. Cậu sững sờ nhìn căn phòng "Giam" quen thuộc, trái tim co bóp dữ dội rốt cuộc cũng buông xuống.

Chỉ là nằm mơ mà cũng có thể chân thực đến vậy.

Vết hằn sau lưng đã phai đi nhiều, cảm giác đau cũng không còn nữa, Roy bần thần đứng dậy rửa mặt, nhìn bên trái phòng "Giam" có một kệ tủ âm tường gác một đống sách, mím môi kìm nén hồi lâu mới không bước về phía đó. Đồ vật trong phòng đều là của chủ nhân, chủ nhân không cho phép thì cậu tuyệt đối không được động vào.

Đã nếm trải hình phạt rồi, dù chỉ là một roi nhưng đủ khắc sâu trong đầu óc Roy, một người bình thường ôn nhu như Karry lại có thể xuống tay không chút do dự như vậy, khiến cậu có chút sợ hãi chủ nhân mới này. Nhưng mà, thích ngược đãi người khác không phải là thiên tính của DOM sao? Có điều một roi kia khống chế lực đạo rất tốt, xem ra chủ nhân đã từng huấn luyện qua nhiều nô ɭệ nên mới thuần thục như vậy.

Roy thở dài, cậu, có lẽ là SUB tệ hại nhất mà chủ nhân gặp đi.

Nháy mắt nhớ đến giấc mộng kỳ quái khiến người ta kinh hồn táng đảm kia, Roy rụt rụt cổ, chôn thân người trong bộ quần áo rộng thùng thình không vừa vặn, rung rung hai lỗ tai phe phẩy qua lại, cái đuôi cũng vô thức ngoe nguẩy tới lui. Cho nên khi Karry bước vào liền thấy tiểu miêu nô ngồi tựa vào cửa sổ sát mặt đất, hai mắt mông lung mơ màng, tai mèo màu trắng sữa đáng yêu nhúc nhích nhúc nhích, đuôi dài vỗ vỗ nhẹ lên thảm lông, hắn liền vươn tay chụp cái đuôi kia, kéo nhẹ một cái.

"A.. .chủ nhân!" Roy giật bắn người rên khẽ một tiếng, chủ nhân hẳn là phải biết rõ đuôi là nhược điểm của thú nhân, vậy đây là hắn trêu cậu sao? Tiểu miêu yêu cắn cắn môi cố nén tâm tình kỳ lạ, cảm nhận hơi ấm lan tỏa từ bàn tay to rộng của Karry truyền tới, nhất thời hai má đỏ bừng.

"Em chưa ăn gì đúng không?" Karry ôn nhu mỉm cười, vuốt vuốt tóc cậu: "Hôm nay ta không ra ngoài, em theo ta xuống ăn sáng đi."

Roy ngoan ngoãn "dạ" một tiếng, lạch bạch lạch bạch đuổi theo sau lưng hắn, hôm qua ra ngoài mới phát hiện tất cả gia nô hạ nhân trong nhà đều đi đâu hết cả, pháo đài to lớn như vậy chỉ có vài vệ sĩ và quản gia thần long thấy đầu không thấy đuôi, cậu có chút lo lắng cho an toàn của chủ nhân nha. Karry đi phía trước dĩ nhiên không biết tâm tình của Roy lúc này, chỉ an bài người mang thức ăn đến khuôn viên, đưa cậu đi ăn ngoài trời. Tiểu miêu yêu nhìn trái ngó phải sửng sốt quá trời, chủ nhân nhất định là viên chức cấp cao hay cơ quan chính phủ gì đó đi, thực giàu, rộng như vậy chỉ có một mình hắn sống sao?

Karry kéo cậu ngồi vào lòng mình, cảm giác rõ ràng tiểu miêu yêu cứng đờ một chốc, chậm rãi luồn tay siết eo cậu một cái: "Thực gầy, lần đầu tiên nhìn em ta cứ nghĩ em chỉ mới mười lăm tuổi."

Nhiệt độ từ l*иg ngực chủ nhân chạm đến mặt lưng, Roy mặt đỏ tai hồng không dám làm gì quá phận, may mắn Karry chỉ ôm cậu một lát rồi để cậu tự mình ăn sáng, hầu như là hắn ăn cái gì Roy sẽ ăn cái đó.

"Em thích những món này sao?"

Bé miêu yêu vì đang ngậm một miệng cơm nên không thể trả lời, ủy khuất nhìn Karry chờ hắn đồng ý mới gật gật đầu. Kỳ thật cậu sống ở phương Bắc từ nhỏ, làm gì được ăn qua sơn hào hải vị trân cầm dị thú, cũng không phải thích, chỉ là nó mới mẻ khiến cậu tò mò mà thôi. Điều làm cậu phấn khích là, chủ nhân thế nhưng lại để một nô ɭệ như cậu ngồi cùng bàn với hắn, quả thật là thụ sủng nhược kinh.

"A, làm phiền hai người, tôi đến không đúng lúc rồi."

Một người đàn ông tóc vàng nhanh chóng xuất hiện sau khóm hoa, bộ dáng thân sĩ cùng đôi mắt màu lam trong vắt nhẹ nhàng khiến đối phương có một loại phong thái phóng khoáng lại trịnh trọng, gần giống chủ nhân Karry. Người nọ sau khi thấy Roy, ánh mắt có chút phấn khởi, chỉ là miêu yêu tiểu bằng hữu chỉ dồn tầm mắt vào đống đồ ăn trên bàn, nào có thì giờ cùng người đàn ông kia chơi trò đấu mắt.

Karry hơi nhíu mày, lười biếng hỏi: "Tới đây làm gì?"

"Không có việc gì thì không tới được sao?" Ceci bĩu môi, biểu tình trẻ con trên gương mặt nam nhân trưởng thành trông có chút buồn cười. Gã ta tìm cái ghế ngồi xuống, cầm nĩa lên muốn xiên vào cái gì, Karry lập tức chặn nĩa gã, đem món ăn kia bỏ vào bát tiểu nô ɭệ, hoàn toàn không có ý muốn để cho Ceci ăn chực.

Ceci buồn bực nói há miệng: "Tôi. . ."

"Không phải nói phiền sao? Tới đây làm gì? Không có việc quan trọng thì tôi tiễn khách, không hoan nghênh cậu đến đây."

"Sao lại tuyệt tình vậy chứ, chẳng phải chỉ là một SUB thôi sao? Cậu cũng đã tìm được SUB mới rồi không phải ư?" Ceci ngán ngẩm nói, ánh mắt lia tới gương mặt thanh tú của Roy, trong mắt xẹt qua chút kinh diễm: "Tôi có thể nhìn ra cậu ta rất có tố chất nha. . ."

"Không phiền cậu nhọc tâm." Karry hình như rất bài xích việc trò chuyện cùng người này, nhưng bất đắc dĩ không thể đuổi gã được, liền mang Roy lên phòng.

Miêu yêu nhìn hắn, cảm thấy lúc này mình không nên nói chuyện, liền ngó về phía kệ sách, tay vò góc áo xoắn xuýt thành một cục.

Cậu trước đây không được đi học, mà cho dù nhà có tiền thì cũng không đủ tư cách tham gi khảo thí. Thú nhân và con người phân biệt chủng tộc rất lớn, một quyền lợi bình thường như là được đi học cũng không rơi vào tay thú nhân. Từ lúc nhân loại thống trị vùng đất này cho đến nay chưa từng có đặc quyền thú nhân nào có thể vượt qua phạm vi của một nô ɭệ, hoặc nếu có đi chăng nữa, thì bọn họ cũng chỉ là truyền thuyết lướt qua tai. Roy đã từng nghe trưởng bối trng nhà kể về câu chuyện của họ, sự thay đổi khiến họ có thể sánh vai ngang hàng cùng con người phần lớn đều nhờ vào chủ nhân - những nhân loại mang trong mình trái tim yêu chuộng hòa bình bình đẳng. Nguyên nhân sâu sắc nhất, phổ biến nhất cũng là vẹn toàn nhất, chính là nhân loại kia đem lòng yêu thương thú nhân, muốn người mình yêu được hưởng chế độ sinh tồn đặc thù chỉ thuộc về con người, giống như cải cách thân phận thú nhân vậy.

Cậu không dám mong chờ chủ nhân sẽ yêu thương mình như nhân loại kia, nhưng từ lúc tiếp xúc với Karry cho đến nay, Roy cảm thấy chính mình đối với hắn nảy sinh một loại cảm giác kỳ quái, gần như là. . .ỷ lại cùng lệ thuộc.

Nếu có thể như thú nhân trong truyền thuyết kia, dùng trí tuệ và năng lực của mình cảm hóa để khiến người khác không thể không yêu thích, thì tốt rồi.

"Em muốn đọc sách sao?"

"Vâng. . ."

"Ta cho phép."

Miêu nô ngẩng đầu kinh hỉ nhìn hắn, sợ mình nghe nhầm, nghiêng đầu cẩn thận quan sát sắc mặt chủ nhân. Tuy rằng sau khi gặp cái người tên Ceci đó chủ nhân có vẻ rất mất hứng, nhưng hắn vĩnh viễn ôn hòa như vậy, cũng không giận cá chém thớt trút giận lên đầu cậu mà còn cho phép cậu đọc sách, quả thật rất nhân từ rồi.

Roy vui vẻ cao hứng cử động lỗ tai, sách cầm trên tay như bảo vật cao quý, hớn hở mở ra xem.

Karry nhìn tiểu miêu nô ngồi úp sấp trên thảm lông - một chút cũng không ý thức rằng chủ nhân đang có mặt trong phòng, hơi hơi nâng cằm nhìn động tác cẩn cẩn dực dực sợ làm nhăn trang sách của cậu, bất mãn trên mặt đều tan thành không khí.

Có thể nói, tiểu miêu nô này đúng là làm hắn không hài lòng, nhưng hắn lại không cách nào chán ghét cậu được. Ngược lại, Karry bắt đầu sinh ra ham muốn độc chiếm tiểu miêu nô mãnh liệt, cho nên khi Ceci đến quấy phá hắn mới phản ứng tiêu cực như vậy. Trước kia Ceci từng thông đồng cùng một nô ɭệ sau lưng hắn trong khi nô ɭệ kia vẫn còn đang là SUB của hắn, Karry liền buông thả đối phương để mặc hai người tình tự lan tràn không thể vãn hồi. Hắn vốn chẳng có tình cảm gì mặn mà với SUB, mua nô ɭệ chỉ để huấn luyện tinh thần DOM của hắn, nên không thấy có gì bất thường. Thế nhưng một khắc khi hắn thấy ánh mắt Ceci nhìn Roy, Karry có xúc động muốn lật bàn.

Đúng vậy, hắn tức giận.

Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên hắn tức giận đến mức chẳng chịu chừa mặt mũi cho ai, thẳng thừng đuổi người. Hắn không thích cái kiểu tên Ceci kia coi Roy như một món đồ chơi, để rồi lại chuẩn bị nẫng tay trên hắn cướp nô ɭệ đi lần nữa. Trước kia là hắn tùy ý không quan tâm, hiện tại hắn tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai đυ.ng đến Roy.

. . .

"Chủ nhân. . . A. . .ta, ta. . .a.. ưʍ. . ."

Phía sau bị hung hăng xâm chiếm, thiếu niên nhịn không được lắc lư cái mông, cúc huyệt đỏ tươi mở rộng trào ra vô số dâʍ ŧᏂủy̠ khiến cho cự vật chôn càng sâu vào bên trong, trơn trượt nhu mềm chọc thẳng vào nơi sâu nhất mẫn cảm nhất, trực tiếp làm cậu giật bắn người. Cự vật không ngừng thô bạo đâm thọc vào hậu đình, huyệt khẩu kéo căng miễn cưỡng tiếp nhận qυყ đầυ to lớn đã bị nứt ra một đường, nhưng cảm giác đau không sâu sắc bằng kɧoáı ©ảʍ vì được lấp đầy, khiến cho thiếu niên từng chút từng chút một điên cuồng, vung vẩy cái đuôi quấn chặt thắt lưng người đang ôm mình.

"Chủ nhân. . ."

Toàn thân trên dưới trướng đau, cơ thể giống như nuốt phải thứ kỳ quái mà không ngừng phát nhiệt, da thịt nguyên bản mát lạnh hiện giờ lại nóng như thiêu cháy, từng tấc tế bào trên người kịch liệt kêu gào, tiếng tim đập thùng thùng tựa hồ bị phóng đại vang dội trong l*иg ngực, làm cho thiếu niên càng mất khống chế.

"A.. .~ Chủ nhân, nơi đó. . Ưʍ. . ."

Khiếm khuyết trống trải trong người được khỏa lấp vừa vặn, thiếu niên dang rộng hai chân, vặn vẹo hạ thể nghênh hợp theo từng động tác, tính khí cứng rắn phía trước đã cương thẳng tắp, lắc lư qua lại, trên qυყ đầυ rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, sắp có xu thế phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài.

"A~ A~ Chủ nhân, mạnh hơn một chút. . .Ô ô ta sai rồi. . .Chủ nhân, cầu ngài đâm ta sâu nữa. . ."

Thiếu niên nỉ non rêи ɾỉ, vừa van nài cầu xin vừa da^ʍ tao phóng đãng, hoàn toàn là bộ dáng mặc người cường thao chà đạp, cậu cuối cùng bị đâm bắn ra, trong đầu trắng xóa một mảnh, hốt hoảng giật mình.

Lúc Roy tỉnh lại sao giấc mộng đã là hai giờ sáng.

Cậu vuốt mái tóc ướt đẫm, hổn hển thở dốc, đã liên tục hai ngày cùng mơ một giấc mộng đáng xấu hổ, đây là chuyện gì xảy ra? Cậu ảo não muốn đứng dậy rửa mắt cho tỉnh táo, lại phát hiện ra nhiệt độ cơ thể đặc biệt cao, hai gò má đỏ bừng, lỗ tai cùng đuôi đều uể oải không muốn động.

Đây là. . .phát sốt?

Không đúng!

Nhìn vật giữa hai chân đã cứng lên y hệt trong mơ, Roy khóc không ra nước mắt nằm vô lực trên thảm lông, hu hu muốn khóc. Cậu, miêu yêu, đang phát tình!