Chương 16: Mê Hoặc [3]

3.

Chân cậu bị gập thành hình chữ M, cúc huyệt ướt dầm dề bên dưới không ngừng co rụt đói khát cắn chặt cự vật, mị thịt co dãn sít sao bám sát bề mặt côn ŧᏂịŧ, thậm chí có thể miêu tả hình dáng thô to cứng cáp của nó. Miệng huyệt bị sỉ mao cọ ngứa, xung quanh ẩn ẩn có màu hồng phấn, vì bị va đập liên tục mà trở nên mẫn cảm. Côn ŧᏂịŧ trướng lớn liên tục ra ra vào vào, mỗi lần đều kịch liệt đâm thẳng đến nơi sâu nhất rồi mạnh mẽ lùi ra, làm cho tràng bích bị ma sát phát dương, kéo theo vô số dâʍ ŧᏂủy̠ bắn tung tóe ra ngoài.

Côn ŧᏂịŧ ở bên trong vừa khuấy vừa cọ, sớm đã làm cho Roy thất thần mê đắm. Cậu ngửa đầu rêи ɾỉ, yết hầu không ngừng di chuyển lên xuống, mái tóc bị mồ hôi dính bết ướt đẫm, gò má ẩm ướt ửng hồ vô cùng dụ nhân. Cảm giác cơ thể được lấy đầy với vật to lớn chèn ép căng hậu đình và sự nóng bỏng như thiêu như đốt tựa cơn nghiện không cách nào chống lại, từng chút một đẩy kɧoáı ©ảʍ trong người cậu lên cao trào. Đặc biệt là mỗi khi nơi mẫn cảm bí mật kia bị người điên cuồng cọ xát, Roy chỉ có thể hét to sung sướиɠ, cơ thể co giật hứng chịu kɧoáı ©ảʍ tập kích một cách dữ dội, sau cùng bị đâm bắn.

Karry cũng bị cậu ảnh hưởng, không khống chế được phát tiết bên trong cậu.

Vốn chỉ định làm một hiệp giải quyết ly rượu vang ngoài ý muốn, ai biết được càng làm càng hăng, cúc huyệt vốn được yêu thương nhiều lần thành quen, căn bản không để cho cậu yên. Mị huyệt nuốt không hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ đυ.c màu, liền mấp máʏ яυиɠ động, cậu vô thức vươn tay cắm vào bên trong để tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài, đầu ngón tay vừa chạm vào mép cúc huyệt lập tức bị nó cuốn vào trong.

Cậu quẫn bách dùng hai tay thay phiên mô phỏng côn ŧᏂịŧ cắm rút trong cúc huyệt, dịch trắng đυ.c dính lên ngón tay thon dài trông phá lệ bắt mắt, ngón tay da^ʍ tao đâm đâm vào, tiểu huyệt lập tức phát ra âm thanh nhớp nháp đáng thẹn.

“Thêm lần nữa, hửm?” Karry tự nhận định lực của hắn không yếu, nhưng nhìn thấy cảnh tượng dâʍ ɭσạи như vậy cũng không chịu nổi mà đầu hàng. Côn ŧᏂịŧ vừa phát tiết xong lập tức bừng bừng sinh khí mà dựng thẳng lần nữa, dễ dàng chào cờ sưng to khiến hắn phát đau.

“Ưm, thêm, thêm lần nữa. . .” Thanh niên không ngần ngại phơi bày bộ dáng phong tình dụ dỗ trước mặt hắn, hai ngón tay kéo tiểu huyệt ra mời gọi: “Tiến vào. . .”

. . .

“Em nói trong bữa tiệc của chúng ta xuất hiện một nam nhân rất đẹp?”

“Vâng, anh ấy giống như mặt trời hoàng hôn vừa lạnh lùng vừa nóng bỏng, chỉ cần nhìn qua một lần liền khó quên.”

Cô gái váy hồng ôm cánh tay người đàn ông thỏ thẻ, đáy mắt lấp lánh ý cười, thanh âm êm tai, đứng cùng với người đàn ông cao lớn cường tráng quả thật có tướng huynh muội. Người nọ nghe vậy thì bật cười xoa đầu cô ta, ánh mắt lóe lóe chút tham vọng độc chiếm.

“Là ai mà có thể lọt vào mắt xanh của Lily tiểu thư nhà chúng ta vậy?”

“Hm, anh này! Em không có thích anh ấy đâu!” Cô gái váy hồng đúng là Lily, lúc này đang ra sức tọc mạch quảng cáo về thanh niên đang kết giao cùng anh họ Karry, một bụng thâm độc hiểm ác nhưng ngoài mặt lại rất ôn hòa hiểu chuyện, còn có phần vô tư: “Em biết anh thích những cậu trai trẻ non nớt đáng yêu, nhưng lâu lâu đổi khẩu vị cũng đâu có sao. Người đó đặc biệt xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp quyến rũ ma mị mà không phải thanh niên nào cũng có. . .”

“Ồ, đặc biệt đến vậy cơ à. . .” Người đàn ông nhướng mày.

“Nói nhiều cũng không hay, chi bằng chúng ta đến gặp anh ấy!” Lily nháy nháy mắt: “Trước hết nên gọi cho anh Karry, dù sao đó cũng là bạn anh ấy mà!”

Người đàn ông chợt khựng lại, càng hứng thú mà vuốt cằm. Bạn của Karry sao. . .

“A____! Sướиɠ. . .Ô, nơi đó. . .A!”

Hai bóng người quấn quít chặt chẽ trên giường, tiếng rên la da^ʍ kêu không ngừng vang lên, người phía trên cũng bị kí©h thí©ɧ mà gầm nhẹ liên tục, hì hục làm vận động nguyên thủy nhất của con người. Tiếng ba ba ba kí©ɧ ŧìиɧ xen lẫn tiếng nước khiến người mặt đỏ tim đập, kẻ trong cuộc thích ý giãy dụa, một mảnh xuân sắc dụ người phạm tội.

Thanh niên đã bắn mất ba lần, lúc này đã hoàn toàn bị dục vòng làm chủ, thân thể uốn éo lắc lư, từng nơi từng nơi trên người đều phát ra hormone câu nhân cực độ. Người cậu dính dấp dịch trắng đυ.c khắp nơi, cơ thể cũng bị mồ hôi tươm ra bóng loáng, da thịt nhẵn nhụi nóng bừng như phát sốt, đầu óc phân rã tan ra tựa hồ nhão. Thân thể không ngừng lay động phối hợp với người phía trên, lộ ra tư thế dâʍ đãиɠ khiếm thao mà ngay cả bình thường cũng không thể thấy.

Karry thiếu chút nữa phát điên mà làm người này khóc bắn, cứ mỗi lần hắn muốn ngừng lại bị tư thái câu dẫn của đối phương dụ cho thất điên bát đảo. Bản thân hắn biết rất rõ mị lực của Roy kinh khủng hơn bất cứ người nào, nó như là liều độc dược hãm tình giăng bẫy giãy không được thoát không xong, quan trọng nhất là nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn không đảm bảo được hắn có khống chế nổi chính mình, không điên cuồng cùng cậu hay không. . .

Chưa lần nào bọn họ làʍ t̠ìиɦ kịch liệt như vậy.

Ring. Ring. Ring. . .

Karry đang tích cực nắn bóp cái mông lẳиɠ ɭơ, nghe tiếng chuông điện thoại liền lơi lỏng tay. Thanh niên lập tức bất mãn, vung chân đá văng điện thoại hắn vào vách tường, tiếng chuông lập tức im bặt.

“Anh chỉ cần chú ý nơi này, nơi này và nơi này nữa. . .” Cậu dùng giọng điệu ra lệnh mà nức nở nói, âm thanh ngọt lịm không khác gì nũng nịu dụ dỗ, móng tay cào lên lưng Karry để lại không biết bao nhiêu dấu vết, hất hàm sai khiến: “Mau thao tôi, dùng cự long của anh thao sướиɠ tôi, làm cho tôi toàn thân trên dưới đều là mùi của anh, khiến tôi chỉ có thể khóc kêu dâʍ đãиɠ vặn vẹo vì anh. Hiểu chưa. . .”

Đây quả thật là quả bom có lực sát thương khủng khϊếp nhất.

Âm thanh cao cao tại thượng vừa dụ hoặc vừa khıêυ khí©h sớm đã khiến Karry mê mẩn, không nói hai lời lập tức cười khàn: “Dâʍ đãиɠ, muốn ăn cự long đến vậy sao? Thực không hiểu nổi sao cậu lại sống được mà thiếu cự long nhà tôi nữa!”

“Hừ, còn không phải anh cũng suýt giương cờ trắng đầu hàng trước sào huyệt của tôi à? Nồi nào úp vung nấy mà thôi. . .Còn nữa, không được nói tôi dâʍ đãиɠ!”

“Cậu không dâʍ đãиɠ thì còn ai vào đây? Đói đến như vậy, có phải mỗi ngày đều muốn bị tôi cắm khóc la không hả? Chậc chậc, nhìn cái miệng nhỏ của cậu nè, làm bao nhiêu lần vẫn chặt như vậy, kẹp tôi chặt chẽ vô cùng. . .”

Thanh niên mị mắt nhìn tên xạ thủ nói những lời hạ lưu vô sỉ, cúc huyệt hưng phấn run rẩy, lại bắt đầu ngứa ngáy phun nước, mà hắn vẫn không có động tĩnh gì, cậu đành phải thỏa hiệp nhượng bộ: “Đừng nói nữa, mau cắm vào đi!”

“Cậu không thừa nhận bản chất của mình, hỏi tôi làm sao tin cậu.” Karry cười xấu xa, nhởn nhơ nói: “Ai biết được sau khi cắm rồi cậu có hút hư huynh đệ của tôi không.”

“Đừng có nói như thể chúng ta là lần đầu tiên, song phương đều cần thiết, hà cớ gì anh phải làm khó tôi?”

“Đúng là vậy, nhưng vấn đề của tôi có thể dùng biện pháp khác để giải quyết, còn cậu. . .” Hắn buông tay, nhướng mày tà tà cười nhìn dâʍ ŧᏂủy̠ chịu không nổi bắn lung tung xung quanh hậu đình thanh niên, thấp giọng nói: “Da^ʍ huyệt của cậu hiện giờ ắt hẳn đang khó chịu lắm, nếu không có tôi giúp đỡ, làm sao nó có thể. . .”

Hắn cúi người chống tay bên hông Roy, tay còn lại luôn xuống hạ thể cậu đút vào bên trong tiểu huyệt.

“A. . .~ Thoải mái. . .đừng dừng lại,. . .” Cậu vô thức rêи ɾỉ, sau khi nhận thức ra điều gì liền tức giận trừng hắn: “Anh. . .”

“Cậu ở trước mặt tôi có gì để xấu hổ nữa? Ngay cả bản thân cậu cũng thừa nhận cơ thể xinh đẹp phong tao này đều dính mùi của tôi, còn ngại tôi gọi cậu như thế nào sao?”

Hắn hạ thấp người, đôi mắt sắc bén chỉ chuyên ngắm con mồi lúc này nhìn chòng chọc vào Roy, khiến cậu có cảm tưởng mình cũng là mục tiêu của hắn, bị hắn nhìn mà không cử động nổi. Nhiều năm làm sát thủ hình thành cho cậu một loại trực giác vô cùng chính xác, thậm chí những số đo khoa học logic và dữ liệu cũng không thể đáng tin bằng nó. Mà trực giác của cậu hiện tại, là cảm giác bị cường giả mạnh hơn gấp bội nhăm nhe soi mói, chỉ cần sơ sảy một chút thôi, cậu sẽ bị hắn nuốt gọn sạch sẽ.

Nhưng như thế thì sao?

Roy nhếch miệng cười.

Cậu nắm cằm kéo hắn sát vào mặt mình, liếʍ liếʍ môi: “Cho dù là vậy, thì cũng do anh tự nguyện thần phục tôi.”

Karry thích thú vươn lưỡi liếʍ ngón tay cậu, không phủ nhận.

Côn ŧᏂịŧ một lần nữa hung hăng đút vào da^ʍ huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn trề theo mép uốn lượn chảy ra, Roy xoay lưng lại, ôm chặt bắp chân Karry, vừa nhấc eo lắc mông phun nuốt côn ŧᏂịŧ vừa ma sát đầṳ ѵú lên đầu gối hắn, cái mông nhỏ nảy lên nảy xuống trước mặt làm hắn nhịn không được cắn một cái. Hắn đè cái eo đang kịch liệt vận động lại, gặm gặm xuống bả vai nhẵn nhụi căng bóng, vừa hôn liếʍ vừa nhấm nháp lưu lại trên da thịt những hôn ngân đỏ thắm. Đem người đè lên tường, từ phía dưới không ngừng đâm lên trên, làm cho côn ŧᏂịŧ đâm đến nơi sâu nhất, khiến thanh niên bủn rủn mềm nhũn khàn giọng da^ʍ kêu.

Thậm chí đến lúc đi tẩy rửa, hắn cũng không bỏ qua cho cậu mà kéo Roy vào cùng bồn tắm, hì hục ăn con người ta không còn mảnh nào, làm cho Roy nhuyễn thành hồ dán, toàn thân lộ ra dấu vết da^ʍ mỹ.

. . .

Điện thoại không được tiếp khiến Lily phiền muộn, giật ống tay áo người đàn ông ưu nhã quý khí kia, buồn bực bĩu môi: “Hay chúng ta cứ đến trực tiếp luôn đi, dù sao anh cũng là người có quyền nhất ở đây. . .”

“Cũng không thể làm kinh động đến cậu trai kia chứ? Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng đấy.”

Lily xụ mặt.

Người đàn ông cười khẽ, gã sớm đã đoán được ý đồ của Lily, đây là em gái gã nuôi lớn từ nhỏ, sao gã có thể không hiểu tâm tư em mình.

Lily si mê Karry từ khi bọn chúng vẫn còn là những đứa trẻ chưa ý thức được tình cảm, nói theo thông thường chính là thanh mai trúc mã, dù tình cảm không quá sâu đậm nhưng cũng không nhạt nhòa như bây giờ. Người trong nhà còn định cho hai đứa nhỏ này đính hôn với nhau, kết thông gia nhằm liên hiệp công ty kinh doanh làm ăn, nhưng ai biết được Karry lại bị bắt cóc đi một thời gian. Đến lúc nó trở về, nhìn thì có vẻ chẳng khác gì lúc xưa, nhưng gã đã sớm cảm nhận được thằng nhóc đó thoát thai hoán cốt, thay đổi hoàn toàn. Không chỉ thể chất đối kháng tăng mạnh, mà cả tính tình cũng quay ngoắt 180 độ. Dù rằng trước kia nó cũng lãnh đạm với mọi người xung quanh, nhưng khi ấy nó chỉ mới mười tuổi, sự lãnh đạm kia chẳng qua xuất phát từ tính đa nghi, cảnh giác và đề phòng kẻ có tâm tư tiếp cận mình. Bây giờ, Karry quả thật vẫn rất hờ hững, vừa hờ hững vừa ngoan tuyệt, đã ra tay tuyệt không nhượng bộ ai.

Ngay cả gã – kẻ được coi là gia chủ tương lai của nhà bọn họ, Karry cũng không để mắt dù chỉ một chút.

Hắn không sợ bọn họ, không sợ thế lực gia tộc, hắn nhìn bọn họ như kẻ vô hình, mạng sống chả có chút giá trị.

Có điều, một đứa quanh năm suốt tháng hành tẩu đơn độc lại chán ghét phiền phức như Karry, hiện tại lại có một ‘người bạn’ kè kè 24/7, thực khiến người ta khó lòng xem nhẹ.

Gã đàn ông vuốt cằm, nhẹ nhàng bưng tách trà lên nhấp, xem ra hắn cuối cùng cũng lộ nhược điểm.

Ít nhất trong lúc này, mạng sống của cậu thanh niên kia đối với Karry vô cùng quan trọng.

“Anh, giờ chúng ta phải làm sao?” Gã không sốt ruột nhưng Lily đã sớm lo lắng sốt vó, vừa siết nắm tay tức giận vừa thấp giọng mắng ba tiếng ‘hồ ly tinh’.

“Em gấp cái gì, dù Karry có cùng cậu trai kia ân ái kề cận, cậu ta cũng đâu có mang thai được. Huống hồ, em tính dùng vẻ mặt gì đối mặt với cậu ta đây? Hửm?”

Lily hơi mịt mờ nhìn gã.

“Cách tốt nhất để em có thể nắm Karry trong tay, là để cậu trai kia tự nguyện buông tay. Karry là một kẻ không thích dây dưa, nếu nó chỉ chơi đùa trong chốc lát chắc chắn không để chuyện này vào mắt.” Gã rít một điếu thuốc, phun khói phì phèo, trên gương mặt điển trai toát lên vẻ trào phúng bỡn cợt: “Lúc đó nó sẽ trở về làm một kẻ đơn độc như cũ mà thôi.”

Một con sói hoang vốn không có bạn lữ, thêm một kẻ chẳng qua chỉ là vướng bận. Nếu Karry đủ thông minh hắn sẽ vứt bỏ cậu trai kia để tránh phiền phức.

“Em làm thế này. . .” Gã đàn ông huơ ngón tay, Lily bên cạnh mắt sáng rỡ, răm ráp nghe theo lời gã.