Chương 30: Âm Thanh Của Em [4]

4.

Nếu biết trước cúc hoa sẽ nở, thuở đời này ai còn vùng vẫy làm chi?

Vương Nguyên nhìn hàng chữ to bự như ẩn như hiện trong không trung, siết chặt vạt áo, khóc không ra nước mắt, lần này thực sự là chết chắc!

Vì để tiết kiệm, hai người thuê cùng một phòng khách sạn (đương nhiên là bởi vì sau khi thanh toán xong hai phòng trong KTV, Vương Tuấn Khải tỏ vẻ anh chỉ còn đủ tiền mướn một phòng mà thôi). Vương Nguyên lấm lét nhìn về phía cửa phòng tắm đóng chặt, âm thầm dựng ngón giữa lên án, đây rõ ràng là âm mưu có sắp đặt được không? Vừa nghe đã biết kia chỉ là cái cớ!

Nhưng cậu thế mà không trốn đi.

Vương Nguyên nhìn hai chân mình mềm nhũn run run không đứng vững, chỉ có thể ha ha cười khan, ngay tại lúc này mà chân cũng muốn phản chủ, cậu căn bản không nói nên lời.

Cắn môi, Vương Nguyên rúc vào chăn nghĩ ngợi, có lẽ Vương Tuấn Khải là một quân tử danh chính ngôn thuận, động khẩu bất động thủ, hẳn là không làm điều gì với cậu đâu. Bọn họ chỉ ngủ cùng giường một đêm thôi, sáng hôm sau ai vẫn cứ đi tuyến đường của người đó ha. . .Có điều, cái cảm giác rạo rực mong chờ này là gì? Chẳng lẽ cậu có ham muốn xấu xa muốn được học trưởng ôm? QAQ

Vương Nguyên bồn chồn không yên lăn vào chăn giãy dụa, gói thành một cục lông bự hấp dẫn ánh mắt người nhìn. Trong lòng thiếu nam mười tám tuổi háo hức không thôi, càng nghĩ càng sợ, càng sợ lại càng không khống chế được tưởng tượng ra cảnh cấm nhi đồng, cuối cùng hưng phấn quá độ mà lăn ra chết giấc, vùi đầu vào gối ngủ như chết.

Bên giường xuất hiện thêm một bóng đen.

Vương Tuấn Khải quấn khăn tắm, đeo kính đứng trước giường ý đồ dùng sắc dụ thất bại thảm hại, có chút thất vọng sờ sờ cơ bụng. Dù không rõ ràng lắm nhưng đó vẫn là cơ bụng! Đối với một trạch nam tương đương gà luộc quốc dân mà nói, đây là một trong số những tài nguyên bậc nhất mà anh có được, ai ngờ mánh còn chưa giở người đã lập ấp chiến lược ngủ vù vù, khiến anh có cơ hội muốn khoe cũng khoe không xong.

Vương Tuấn Khải chất phác thật thà cũng không tính ép Vương Nguyên, chỉ sờ sờ mũi giở chăn nằm xuống bên cạnh.

Một đêm an giấc.

“Ưm?” Vương Nguyên mơ màng mở mắt, ánh sáng mập mờ chiếu từ cửa sổ vào khiến cậu ghét bỏ nhíu mày một cái, lủi sâu vào nguồn nhiệt ấm nóng bên cạnh, tay chân không an phận còn sờ sờ lung tung.

Vương Nguyên lúc này đang mơ một giấc mơ vô cùng hương diễm.

“Học trưởng. . .?” Thiếu niên trong mơ kiêu ngạo tùy hứng, nhếch đôi môi đỏ hồng nở nụ cười rating cao, thân thể thanh xuân dễ xúc động dẻo dai mềm mại tỳ lên ngực thanh niên nằm bên dưới, ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc như có như không vuốt ve khí quan đã dựng thẳng của đối phương, khóe môi mê hoặc khẽ cắn, lộ ra biểu tình ẩn nhẫn khó kìm nén.

Mà thanh niên tuy là nằm dưới, lại hoàn toàn nắm quyền chủ động. Người nọ mặt lạnh như tiền, hai mắt híp lại, nhẹ tay kéo thiếu niên áp sát người mình, suồng sã mơn trớn làn da mát mẻ trơn tru như nước. Bàn tay kia tựa hồ ẩn chứa lửa nóng khó cưỡng, thiếu niên hé miệng rêи ɾỉ, chẳng mấy chốc đã bị sờ đến uốn éo vặn vẹo, phía trước phía sau phát tao chảy nước.

Chuyện sau đó không cần phải đoán.

“A a a ~ A a a~ “ Thiếu niên cao giọng thét lên, vẻ mặt si ngốc chìm đắm trong sắc dục, đôikhóe mắt phiếm nước, gò má ẩm ướt, cánh mũi hồng nhuận phập phồng, miệng nhỏ không ngừng hé ra dồn dập hô hấp, nước bọt trong suốt quyến rũ chảy dọc theo khóe môi lăn xuống tận đùi, vẽ ra viễn cảnh diễm lệ ướŧ áŧ. Thiếu niên ưỡn ngực về phía trước, thắt lưng nhỏ nhắn uốn cong, cặp mông đầy đặn trắng tròn lại đưa về phía sau, da^ʍ lãng nâng lên hạ xuống nhấp nhô giữa hai đùi thanh niên, có thể thấy rõ cả hình ảnh cúc huyệt dâʍ ɭσạи mở ra hợp lại chủ động phun nuốt côn ŧᏂịŧ.

“Ưʍ. . . Ah, ah. . .” Thân ảnh say mê chống tay lên đầu gối thanh niên, thân người lay động ma sát càng lúc càng nhanh, cúc huyệt tham lam hung hăng siết chặt côn ŧᏂịŧ, co chặt cơ vòng ôm ấp sát khít gậy trụ. Mị huyệt phun ra nước da^ʍ xì xì, mỗi lần mông nhỏ va chạm gốc côn ŧᏂịŧ đều kèm theo một mảng dâʍ ŧᏂủy̠ lóa mắt, khiến cho sỉ mao hai bên đều ướt sũng, nơi nơi đều là nước.

Thanh niên dưới thân cũng không chịu thua kém, thắt lưng mạnh mẽ đâm lên, khiến cho thân thể mẫn cảm của nhân nhi ở trên nảy lên, tiếng rêи ɾỉ càng thêm phong tình. Thiếu niên phóng khoáng cử động, vặn eo lắc mông kịch liệt, nghênh hợp cùng thanh niên kia hoan ái dữ dội. Hai người càng làm càng hăng, âm thanh thở dốc gầm nhẹ cùng với tiếng da^ʍ kêu tiêu hồn lạc phách hòa lẫn vào nhau, rốt cuộc dưới tình huống cả hai đều hưng phấn đạt cao trào, trọc dịch màu trắng đυ.c của thiếu niên phun bắn lên không trung, vài giọt vô tình rơi lên mép thanh niên, bị anh liếʍ sạch sẽ. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi của thanh niên hung mãnh cuồn cuộn rót vào tiểu da^ʍ huyệt, lại vì trọng lực mà tràn ra, khiến tiểu huyệt chịu không nổi hoàn toàn mở rộng.

“Nóng quá, nóng quá. . .”

Thiếu niên trong mơ run rẩy, đầṳ ѵú bị đối phương ngậm cắn, cúc huyệt sau một lần thao lộng liền dâʍ đãиɠ co rút, tìm kiếm côn ŧᏂịŧ cứng rắn mà nuốt xuống. Thiếu niên bám vào vai thanh niên rên la, thân người tao hóa đong đưa, ánh mắt mơ màng kí©ɧ ŧìиɧ, vừa ngây thơ lại vừa dụ hoặc, câu cho người ta thần hồn điên đảo.

Bên ngoài.

“Ah! Ưʍ. . .thoải mái, thoải mái. . .Oh, mạnh thêm một chút, ư.. . .

Vương Tuấn Khải thất thần nhìn thiếu niên đang tự mình vuốt ve tính khí bán cương của bản thân, gương mặt nhỏ ửng hồng tội lỗi, phiến môi đỏ a vì bị cắn không thương tiếc dính dấp chút nước lóng lánh, ngon lành như một viên kẹo chocolate. Vương Nguyên nằm trên giường nghiêm túc rêи ɾỉ, bộ dạng câu hồn đoạt phách trong phút chốc kích sát toàn bộ lý trí của Vương Tuấn Khải. Thường nói thanh niên sáng sớm dễ xúc động, lại được cả người thầm thương trộm nhớ mông lung kêu rên ở bên cạnh, không cương thì có xứng mặt anh em không hả? Huống hồ giọng của Vương Nguyên còn là liều thuốc độc vĩnh viễn không có phối phương giải pháp, kẻ mắc chứng thanh khống thời kỳ cuối như Vương Tuấn Khải làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội ngàn năm hiếm có?

Anh muốn biến hai chữ ‘ngàn năm’ này thành ‘mỗi ngày’ được chứ? Trạch nam Vương Tuấn Khải một đời thanh tâm quả dục thoắt cái hắc hóa, biến thành đại ác ma chuẩn bị thu phục con mồi.

Vương Tuấn Khải chặn bàn tay đang khó khăn xoa nắn tiểu Vương Nguyên hư hỏng, không do dự mà ngậm vào tính khí nóng bừng. Vương Nguyên nhắm mắt kêu khẽ, tiếng rên ngọt ngào mê đắm còn hơn cả kịch truyền thanh, trong phúc chốc làm cho tinh thần của anh tăng vọt, ra sức liếʍ láp lấy lòng Vương Nguyên.

“A. . .á. . .ahh!” Người trên giường khó nhịn vặn eo, hai chân vô thức khoát lên vai Vương Tuấn Khải, gang bàn chân không ngừng cọ cọ biểu đạt sự thúc giục, hiển nhiên chưa từng trải qua kí©h thí©ɧ lớn như vậy. Vương Tuấn Khải cũng không hơn gì cậu, trúc trắc ngậm nuốt tiểu Vương Nguyên, chỉ theo bản năng mà liếʍ lấy liếʍ để, đầu lưỡi vừa nóng vừa mềm liếʍ lên lỗ nhỏ, hương vị đặc thù chỉ thuộc về thiếu niên lún phún phun ra, hòa lẫn với nước bọt của anh tạo thành dung dịch hỗn loạn không thể tả. Vương Nguyên còn chưa thoát khỏi giấc mộng mông lung rêи ɾỉ, khuôn mặt thanh tú lộ vẻ yêu diễm, tần suất hô hấp cùng âm thanh nức nở vang lên càng lúc càng nhanh, cuối cùng dưới sự hỗ trợ của Vương Tuấn Khải, cậu run bắn người phát tiết.

Vương Nguyên mờ mịt mở mắt, mùi xạ hương nhàn nhạt loang khắp phòng nhắc nhở cậu tỉnh táo, còn chưa kịp há miệng kinh ngạc, trước mắt tối sầm, đôi môi mang theo hơi thở xâm lược và tàn phá hùng dũng xông tới cướp đoạt dưỡng khí trong phổi cậu.

Vương Nguyên mắt đầy nước vô lực túm lung tung, muốn đẩy ra lại vì thân người vừa mới bắn xong căn bản là đẩy không nổi, bị hôn đến khoái ý tràn trề, hưng phấn cương lên, đầu nấm hồng phấn một lần nữa dựng thẳng chọt chọt lên người Vương Tuấn Khải.

“Anh giúp em.” Vương Tuấn Khải chẳng đợi Vương Nguyên nói ra lời nào, cúi đầu dùng hành động chứng minh du͙© vọиɠ, có điều anh không chọn cách dỗ dành bé Vương Nguyên đáng yêu khí phách nữa mà khẽ nâng mông Vương Nguyên lên, cẩn thận tách hai cánh mông cong vểnh đầy đặn ra, vùi đầu vào tiểu huyệt mà hôn liếʍ.

“Ah. . .ah. . .không, không, quá kí©h thí©ɧ rồi. . .” Vương Nguyên che miệng rên la, hai mắt không tự chủ nhìn xuống cái lưỡi đang liếʍ cúc huyệt, kɧoáı ©ảʍ từ tiểu huyệt lẫn thị giác khiến cậu gần như hỏng mất, nghiêng đầu cố gắng dời mắt đi, miệng anh ách kêu: “Ưm hm. . .~ Học trưởng, học trưởng. . .”

Cúc huyệt mẫn cảm bị dị vật chen vào có chút khó nói, nhưng Vương Nguyên vừa trải qua một giấc mộng ướŧ áŧ tình sắc hiển nhiên không sợ hãi, ngược lại mang theo cảm xúc nồng nhiệt từ giấc mộng kia ra mà lan tỏa, thần thái thống khổ xen lẫn vui sướиɠ ẩn ẩn hiện ra trên mặt cậu.

Liếʍ huyệt, học trưởng liếʍ tiểu cúc huyệt của cậu. . .a~ Cậu thực sự không nghĩ tới có ngày này đâu. . .~

Tiểu huyệt bị liếʍ ướt nhớp nháp nổi lên màu hồng đỏ, vùng da xung quanh miệng huyệt đều có dấu răng mờ mờ, Vương Nguyên hoàn toàn từ bỏ giãy dụa, tay nắm chặt drap giường, eo nhỏ khẽ đong đưa, hạ thể sẫm màu hơn bình thường bại lộ trong không khí, cả phía trước và phía sau đều bắt đầu phun nước da^ʍ y hệt trong giấc mộng, khiến cậu không nhịn được nhìn Vương Tuấn Khải lâu thêm một chút, cũng chẳng nhận ra trong ánh mắt ấy có bao nhiêu nhu tình.

Vương Tuấn Khải đã sớm chịu không được nhưng vẫn nhẫn nại, sau khi liếʍ đến mức Vương Nguyên sắp phát tiết mới chậm rãi ngước mắt nhìn cậu, nửa tha thiết hy vọng nửa cuồng bạo bá khí, khàn khàn nói: “Anh vào đây.”

Liền sau đó chẳng thèm dạo đầu đã xỏ thẳng vào cúc huyệt.

“A_____!” Vương Nguyên thét chói tai, đau đớn khó có thể nói nên lời dập tắt toàn bộ kɧoáı ©ảʍ của cậu, tiểu Vương Nguyên vì đau mà có dấu hiệu mềm xuống, cúc huyệt cũng thít chặt ý đồ ngăn cản sự tấn công từ bên ngoài. Đầu nấm chỉ mới lọt được một nửa đã bị mị thịt bên trong không ngừng đẩy ra, làm hại Vương Tuấn Khải thiếu chút nữa bị kẹt trong cúc huyệt.

“Thả lỏng, Tiểu Nguyên, thả lỏng một chút. . .” Anh vuốt mồ hôi lạnh trên thái dương cậu, kiên nhẫn vỗ về thân thể vì đau mà cứng ngắc bất động. Vương Nguyên đau đến ứa nước mắt, cố gắng nghe theo lời Vương Tuấn Khải, dần dần hít sâu trở về trạng thái bình thường, nhưng vẫn lấn cấn dị vật đang chui vào người mình.

“Đừng sợ, đừng lo lắng. . .” Anh sờ sờ khóe mắt cậu, hạ một nụ hôn lên trán, nhân lúc Vương Nguyên thất thần lập tức hung hăng đẩy phần còn lại vào, khiến Vương Nguyên khóc lóc nức nở: “Đi ra, đi ra ngoài. . .Em không muốn, em không muốn. . .”

“Sẽ không đau lắm đâu, em đừng sợ. . .”

“Anh có nằm dưới đâu mà biết, hu hu, đau chết em. . .”

Đợi cho Vương Nguyên thích ứng, Vương Tuấn Khải đã nhẫn đến cực hạn, chẳng thể chờ Vương Nguyên hoàn toàn hết đau đã vội vàng nâng cờ lên đạn, nòng súng uy vũ chạy loạn trong bí động, đem Vương Nguyên thao đến nước mắt lưng tròng.

“A! A! A! Ugh! Học trưởng, học trưởng, quá nhanh, quá nhanh rồi. . .” Thân thể lay động kịch liệt, cái mông khêu gợi nảy lên nảy xuống lắc lư điên cuồng, kɧoáı ©ảʍ dần thay thế đau đớn xô đổ Vương Nguyên giữa bờ vực thẳm, khiến cậu vô thức vặn eo đuổi kịp tiết tấu, vì vậy mông nhỏ cứ như thế chuyển động trắng lóa trước mặt anh. Vương Tuấn Khải thở dốc nặng nề, kéo Vương Nguyên về phía mình, hung hăng cắm cắm cắm, sau đó lật ngược cậu lại, từ phía sau mạnh mẽ chiếm đoạt.

. . .

Bị học trưởng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đè cả buổi sáng.

Âm thanh phong hoa tuyệt đại cũng biến thành vịt nhỏ háu ăn, khàn đặc chẳng khác gì ca sĩ nhạc rock.

Vương Nguyên ấm ức nằm trên giường ký túc xá mắng nhiếc kẻ nào đó không biết tiết chế, xoa mông ai oán, thấy bóng người lảo đảo đi vào từ cửa chính liền muốn nhào qua than khóc. Chẳng ngờ sắc mặt đối phương còn đen hơn cả cậu, cảm giác như GDP tháng này đã muốn mất đi ba chữ số cuối.

Trương Tiểu Phàm u ám nhìn Vương Nguyên một cái, hai mắt tràn đầy phức tạp, sau cùng chưa nói được câu nào đã oanh liệt hy sinh.

Y sốt cả ngày.

Vương Nguyên rất muốn làm bạn tốt để chăm sóc, nhưng cậu nhìn Vương Tuấn Khải thản nhiên đứng bên cạnh và Lâm Kinh Vũ tỏa khí lạnh tứ phía ở xa xa, nhún vai tỏ vẻ, sứ mệnh này cũng không đến lượt cậu gánh vác.

Tối đó Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên về ký túc xá của mình, không nói hai lời đã ôm cậu ngồi trước máy tính, cặp mắt sau chiếc kính lóe sáng kinh người.

Vương Nguyên có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, năm giây sau khi màn hình trang web tổ kịch tiểu P hiện lên, Vương học trưởng liền trỏ vào micro, đơn thuần nói:

“Tiểu Nguyên, rên cho anh nghe đi.”

Vương Nguyên giả chết.

“Em không muốn?”

“Không muốn!”

“Em không thích tự nguyện?”

Vương Nguyên lùi ra xa, cảnh giác nhìn anh.

Vương Tuấn Khải mặt than bình tĩnh đẩy kính, nhấc micro lên: “Chào các bạn, tôi là CV Khải Đế đã từng hoạt động trong tổ kịch Battle, hiện tại ở trước mặt tôi là CV nổi tiếng trong giới võng phối đương thời – Nguyên Thiếu.”

Vương Nguyên ngốc lăng một hồi mới hiểu được, đậu xanh vị Khải Đế này không phải là đại thần từng làm mưa làm gió mấy năm trước khi cậu gia nhập giới võng phối sao?! Thế quái nào người nọ lại là Vương học trưởng?!

“Tôi thực sự muốn học cách phối H cùng Nguyên Thiếu, vì vậy hôm nay. . .” Vương Tuấn Khải tiếu ý phơi phới, nhìn Vương Nguyên ý vị thâm trường: “Cầu Nguyên Thiếu hảo hảo ‘giảng dạy’ một phen để tôi mở mang tầm mắt. . .”

Trong yy một phen oanh động.

[Đệch! Khải Đế đại thần offline đã lâu, tui còn tưởng ảnh quyết tâm bỏ giới rồi chứ! Đệch! Hóa ra ảnh đi câu dẫn Nguyên Thiếu!]

[Mặc kệ thế nào, Nguyên Thiếu đã làm cho Khải Đế quay lại với giới võng phối, tui quyết định ship couple này, kẻ nào dám phản đối tui sẽ đồ sát cả kênh!!]

[Kháo! Các cô thục nữ một chút được không hả? Khụ khụ khụ, cô nam quả nam ở với nhau tất nhiên sẽ phát sinh chuyện dễ hiểu, các cô nhỏ tiếng một chút nào, dọa đại thần chạy bây giờ!]

[Khải sama, Nguyên sama cầu kịch H tình nhân!]

Sau đó là một màn hình [Lầu trên +n]

Xong!

Vương Nguyên há hốc mồm, túm chặt áo: “Tôi mới không đồng ý!!”

“Muộn rồi.” Kẻ nào đó ung dung sáp qua, nghiêng đầu đè người ta xuống, tàn ác phán quyết: “Đại thần, cầu H kịch.”

“A a a________!”

Chết tiệt, cậu muốn offline! Cậu phải rời giới a a a!

END