Chương 38: [Oneshot] Bữa Tiệc Của Tinh Linh

Tây huyễn. Toàn H. Song tính nhân.

Cảnh báo: Song tính nhân.

Bạn đã được cảnh báo :V

--------

Tiểu tinh linh vừa mới nhếch mông lên, nơi tư mật lập tức bị người vạch ra, hung hăng cắm vào.

“Ư. . .chậm, chậm một chút a.. .”

“Em cắn ta chặt như vậy, còn muốn ta chậm sao? Ta thấy em là đang muốn lắm rồi, lại ngượng ngùng xấu hổ không chịu nói.” Người đàn ông tuấn dật phiêu nhiên siết chặt thắt lưng tiểu tinh linh, đem cự vật đẩy càng sâu vào tiểu hoa huyệt đặc thù, âm thanh trầm thấp ấm áp dịu dàng lại chan chứa ma lực phi thường hắc ám: “Em xem, mật huyệt của em đều ướt, ta ở phương xa vẫn luôn nghĩ mấy ngày nay em không được cho ăn ắt hẳn là đói lắm, ta đành phải thân chinh đến đây phục vụ yêu cầu của mỹ nhân. Em nói coi, ta rất tự giác vị trí là người đàn ông của em, có đúng không, hửm?”

“A. . .a. . .ah! Em, em. . .” Tiểu tinh linh quỳ úp sấp áp tường, eo nhỏ mông cong nước da trắng nõn, mái tóc màu vàng chói mắt ôm sát hai cái tai yêu tinh vô cùng khả ái, cần cổ quyến rũ thấm đẫm mồ hôi. Trên gương mặt tuyệt mỹ chỉ thuộc về tinh linh thực vật hiện lên thần sắc mê muội, song nhãn ngấn nước long lanh, gò má mềm mại ẩm ướt, đôi môi đỏ hồng dường như đã trải qua một lần chà đạp không nhẹ hơi hé ra, hoàn toàn là bộ dáng khiến người ta si ngốc. Karry cũng không ngoại lệ làm một tên đần trong số những kẻ bị mờ mắt vì sắc đẹp, nhưng hắn chiến thắng ở chỗ, hắn có thể xâm chiếm bên trong cơ thể tiểu tinh linh này.

Hắn cười cắn lấy vành tai tinh xảo của tiểu tinh linh, thắt lưng bắt đầu luật động. Ba ba ba cắm vào rút ra lại đâm chọc liên tục, phốc phốc phốc lui về phía sau rồi cường hãn đút sâu, côn ŧᏂịŧ đẹp trai khốc soái chẳng mấy chốc lại cương to một vòng, ở bên trong cúc huyệt tiểu tinh linh giần giật phát uy, ép cho miệng huyệt trơn ướt càng thêm mềm xốp, đáng thương mà khóc lóc nha nha.

“Em có nhớ ta không?”

“Ưm, ưm, ah! AH! AH!”

“Nói! Em ở đây có nhớ tới ta hay không?”

“Có. . .có, em nhớ ngài. . .ah~ sâu quá, vương tử, sâu quá ~”

“Còn cái gì nữa? Hửm?”

Hắn thô bạo đè chặt eo nhỏ của tiểu tinh linh, mạnh mẽ tách hai cánh mông hai sang bên mà hung bạo đưa đẩy hung khí ra ra vào vào cúc huyệt bán khai, qυყ đầυ mãnh liệt mở rộng lối vào, kéo dãn cơ vòng, ở bên ngoài bôi loạn dâʍ ɖị©ɧ trên linh khẩu lên miệng huyệt rồi đâm thẳng vào bên trong, một đường chà xát cọ loạn, nhúc nhích trừu sáp, đâm ngang đâm dọc trêu chọc vách tường, dễ dàng bức tiểu tinh linh kí©ɧ ŧìиɧ giãy dụa rêи ɾỉ.

Tiểu tinh linh Roy ngửa đầu nâng mông hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ, eo nhỏ cong lên đưa phần mông ra phía sau giao hoàn toàn vào tay Karry, hé miệng da^ʍ kêu, cực lực phối hợp luật động kịch liệt của hắn. Tiểu tính khí phía trước đã dựng thẳng, vì kɧoáı ©ảʍ run rẩy ngóc dậy, vì hạ thể bị đâm giật nảy lên mà chạm loạn cùng giường, làm cho Roy rất nhanh mờ mịt nức nở, thuận thế hùa theo động tác xâm phạm công khai của người phía sau.

“Em, em nhớ vương tử, ah! Nhớ ngài rất nhiều! Ah~ ~ Thao chỗ đó, thao chỗ đó của em. . .”

“Hưm, ta còn muốn nghe nữa.”

“Ô, ah ~ Vương tử, em nhớ ngài, lãng huyệt cũng nhớ ngài~ Lãng huyệt lúc nào cũng chảy nước chờ ngài thao, ah!”

“Thành thật là tốt, vì lãng huyệt của em không biết nói dối, ta sẽ khoan hồng độ lượng mà tha cho nó một lần vậy.”

“Ư ư. . .Vương tử, lãng huyệt không thích được tha, nó, nó nói muốn bị ngài cắm, ngày ngày đêm đêm đều muốn bị ngài cắm, ah nha_____!!”

Tinh linh vương tử mất khống chế nắm chặt hai chân của tiểu tinh linh hư hỏng kéo dạng ra, kịch liệt trừu động thắt lưng hữu lực, quyết tâm muốn thao cho tiểu cúc huyệt tràn đầy phong tao này nở thành đóa hoa kiều diễm nhất. Tiểu tinh linh phối hợp rên la, càng lúc càng phong tình phát ra vẻ xuân phong vô hạn đến tao lãng không chịu nổi, cúc huyệt bị thao không khép lại được, ấy vậy mà mị thịt vẫn tham lam siết lấy chặt côn ŧᏂịŧ đồng thời tiết ra nước da^ʍ hỗ trợ luật động. Sỉ mao thô cứng chà xát lên miệng huyệt sinh đau, nhưng cậu làm sao còn tâm trí để ý đến mất chuyện vặt vãnh.

Côn ŧᏂịŧ hoành hành trong cơ thể cậu như dã thú không ngừng xâm chiếm lãnh thổ, đánh tới đâu liền hạ gục tiểu tinh linh tới đó, đặc biệt lúc côn ŧᏂịŧ cọ đến điểm mẫn cảm của cậu, cậu liền nhịn không được suy suyễn kêu lên, toàn thân tê dại mềm nhũn, nhục huyệt cơ khát xì xì bắn nước báo hại Karry ở phía sau càng kích động muốn thao nát lãng huyệt lẳиɠ ɭơ hư đốn. Đâm chọc thật nhiều lần, từ quy luật cũng biến thành thuần túy là cắm rút, tiểu tinh linh khóc lóc nức nở, hạ thân lắc lư lay động, rốt cuộc dưới sức ép của vương tử Karry thét chói tai đạt cao trào, song song đó cũng kẹp cho vương tử phát tiết.

Karry ôm người trong lòng hưởng thụ cao trào đầu tiên sau bao ngày xa cách, vuốt ve cơ thể trơn bóng của tiểu tinh linh rồi chậm rãi lui ra ngoài. Mỹ thiếu niên khẽ run một cái, cúc huyệt co chặt vẫn không giữ được dịch trắng sữa trào ra, khí tức da^ʍ mỹ phiêu phiêu, cảnh tượng mê hoặc động lòng người, thoáng cái đã làm cho kim thương nhà vương tử xúc động giương cao.

Tiểu tinh linh cảm nhận được vật cứng nóng nóng đang có dấu hiệu hồi sinh, thân thể đang còn mẫn cảm nhẹ nhàng xoay lại. Đối diện với ánh mắt nóng rực của vương tử nhà mình, cậu không chút ngại ngùng tách rộng hai chân, kéo ngọc hành lên cao cao lộ ra nơi bí mật xinh đẹp như chính cậu. Là một tinh linh nam, lẽ ra không nên có thứ này trên người, nhưng Roy trời sinh thân thể dị dạng, mang đặc điểm song tính nhân, cái nữ tinh linh có cậu cũng có, chẳng qua trước giờ cậu vẫn luôn không muốn chạm tới, mà vương tử Karry cũng phối hợp bỏ quên, tựa hồ hắn không muốn làm tổn thương lòng tự trọng cùng cơ thể cậu.

Bất quá cũng không phải là bọn họ chưa từng làm qua chỗ kia, chỉ là số lần rất hạn chế. Tiểu tinh linh hiện giờ lại thoải mái lộ ra phần dị dạng kia trước mặt hắn, có phải là đã hoàn toàn thần phục hắn rồi không?

“Vương tử, lãng huyệt chơi xong rồi, nhưng hoa huyệt nói nó còn muốn. . .” Tiểu tinh linh đưa hai ngón tay xoa nhẹ lên mép hoa huyệt đang khép mở, kéo căng hai bên, đẩy đẩy hai mép lá ngọt ngào, một dòng dâʍ ɖị©ɧ trong suốt nhớp nháp lập tức trào ra như thể đã chờ đợi rất lâu, làm cho khe mông cùng cúc huyệt da^ʍ tao vốn đã ướt nay còn ướt hơn. Karry hô hấp nặng nề nhìn hoa huyệt sóng sánh dâʍ ŧᏂủy̠, nợ rộ lên phi thường bắt mắt, lại nhìn tiểu tinh linh cắn môi chờ trông, trái tim nóng bỏng đập thình thịch liên tục.

“Em. . .”

“Hoa huyệt vừa ướt vừa ngứa, đều phát dương. . .Vương tử, cầu ngài mau đút đại bổng bổng vào bên trong nó. . .Lúc đó, lúc đó.. . .”

“Lúc đó thế nào?”

“Lúc đó, ưʍ. . .”

Karry đã nhịn không được nữa mà đặt côn ŧᏂịŧ tím đỏ lên miệng hoa huyệt. Tiểu tinh linh thoải mái rêи ɾỉ, lập tức mở rộng mép huyệt cuốn lấy qυყ đầυ to lớn, chủ động nhích người về phía trước nuốt trọn côn ŧᏂịŧ.

“A a a~ Sướиɠ quá, sướиɠ quá, hoa huyệt ăn được đại bổng bổng rồi~” Tiểu tinh linh kích động đẩy ngã cả vương tử, trèo lên khố hạ của hắn mà nhấp nhô di chuyển, dùng hoa huyệt đói khát mυ"ŧ chặt côn ŧᏂịŧ rồi phun nuốt liên tục. Karry kinh ngạc nhìn tiểu tinh linh thoáng chốc biến thành mỹ nhân phóng khoáng, trong ngực vừa rối bời vừa kinh hỉ, quên mất phải phản ứng như thế nào. Chỉ thấy tiểu mỹ nhân cưỡi trên người hắn lắc đầu da^ʍ kêu, hoa huyệt cực kỳ nóng ướt sít sao bám lấy gậy hình trụ, âm thần hé ra cơ khát cuốn chặt bề mặt côn ŧᏂịŧ, mãnh liệt hút hút tựa như muốn cự vật sáp càng sâu. Tiểu tinh linh nhấc mông lắc eo, hoa huyệt bí mật giờ đây tao hóa mở ra, hai mép lá căng hết cỡ trương lên kiều diễm, mềm mại mà mạnh mẽ đem côn ŧᏂịŧ vây khốn, làm cho vương tử được hầu hạ suýt chút nữa buông cò bóp súng.

“Vương tử, vương tử, hoa huyệt có giỏi không. . .Nó còn có thể phun nước nữa. . .” Tiểu tinh linh mất thần trí hé miệng câu nhân, eo mông vẫn không ngừng trừu động, kɧoáı ©ảʍ tầng tầng lớp lớp che kín lý trí, chỉ còn sót lại chút mông lung mơ hồ. Đại nhục bổng của vương tử ở bên trong hoa huyệt nhịn không được giật giật, rỉ ra chút dịch hòa lẫn vào dâʍ ŧᏂủy̠ tiểu mỹ nhân, làm cho hoa huyệt càng được thể phát dương, giống hệt lời nói của tinh linh mà phụt phụt bắn ra đại lượng nước da^ʍ ướt sũng.

Karry từ trong mê hoặc tỉnh lại, việc đầu tiên là đem tình thế lật ngược, rần rần tiến công chiếm đóng tiểu tinh linh.

“A a. . .Vương tử, hoa huyệt bị thao càng giống tao huyệt rồi. . .” Tiểu tinh linh nói năng lộn xộn, nước mắt vòng quanh, hạ thể rối tinh rối mù, phía trước phía sau đều kịch liệt chảy nước, hoàn toàn không còn giống hình thái tinh linh cao quý lãnh diễm. Karry yêu muốn chết bộ dáng nức nở tùy ý hắn làm bậy của cậu, càng ra sức nam chinh bắt phạt, đem hai cái tiểu da^ʍ huyệt thao đến long trời lở đất, sưng tấy không thể khép được.

“Đại nhục bổng quá giỏi a a. . .Hoa huyệt đều bị sáp dương. . .A a a. . .Phía dưới, phía dưới cũng muốn. . .” Côn ŧᏂịŧ vừa trừu động trong hoa huyệt vài cái, lại hung hăng cắm vào đại tao động phía dưới, tính khí nhỏ lắc lư ngang dọc, đã sớm bị kɧoáı ©ảʍ dìm cho sóng dữ ba đào mà run rẩy co giật.

“Biểu hiện của vương tử ta tốt như vậy, em không có gì thưởng cho ta sao?”

“A, ân. . .kia. . .hai đại huyệt đều tùy ý vương tử sáp, ô . . .Ngài muốn thao da^ʍ huyệt liền thao, thích cắm hoa huyệt liền cắm.. .”

“Tiểu dâʍ đãиɠ, không phải bây giờ ta muốn đâm em chỗ nào cũng được sao?”

“Ưm, tiểu tinh linh chỉ còn có chỗ này. . .cũng đều là của vương tử. . .” Tiểu mỹ nhân hơi nâng ngực lên khoe ra hai núm tròn đã sưng cứng từ bao giờ, dụ dỗ vương tử ngậm mυ"ŧ đầṳ ѵú. Trên ngực một trận ướŧ áŧ ôn nhu, phía dưới lại kịch liệt tranh chiến, tiểu tinh linh lộ ra vẻ câu hồn đoạt phách, phi thường mê ly.

Rốt cuộc cho đến khi hạ thể của tiểu tinh linh đỏ rát không chịu nổi, cỗ chất lỏng đặc sệt mới tích cực rót vào, vương tử Karry ôm tiểu mỹ nhân cao trào thật lâu thật lâu, mỹ nhân bị bắn đến thoải mái ngất đi.

. . .

Mỹ thiếu niên tóc vàng run rẩy ghé vào thân cây sinh mệnh, gấp gáp cởi bỏ quần áo vướng víu, dễ dàng kéo tiểu ngọc hành đang bừng bừng phấn chấn lên cao, hung hăng cắm ngón tay vào hoa huyệt và tiểu cúc vẫn luôn bị vải quần ma sát.

Hai cái tiểu da^ʍ huyệt thỏa mãn phun nước tung tóe.

“Hô. . .dễ chịu a. . .”

Đại lượng dâʍ ŧᏂủy̠ từ hai tao động mãnh liệt chảy dọc theo đùi mỹ nhân, bị một bàn tay to lớn bắt được. Tiểu tinh linh rên khẽ một tiếng, quay đầu nhìn nam nhân mang hơi thở quen thuộc trước mặt, thân thể nhanh chóng phát nhiệt, cả người đều muốn nhũn ra.

Tiểu tinh linh liếʍ liếʍ môi hồng nhuận, xoay người đẩy ra hai âm thần mềm mại làm lộ ra mị huyệt sáng bóng, khẩn cấp nài nỉ: “Vương tử, muốn động động. . .”

“Nga, chỗ này có muốn không?” Vương tử tinh linh ác ý đem ngón tay sờ lên mật huyệt phía sau, tiểu mỹ nhân lập tức bám vào người hắn, hô hấp suy suyễn: “Muốn, đều muốn. . .”

“Tiểu dâʍ đãиɠ, hai đại da^ʍ động đều muốn bị cắm sao? Vậy em nói xem ta phải cắm chỗ nào trước hửm?”

“Em, em không biết. . .”

“Lãng hóa, chỉ biết thoải mái có mình em.” Karry miệng thì hung ác chỉ trích, lại không chút do dự lấy ra côn ŧᏂịŧ đã sớm phấn khích giần giật. Roy hô lớn một tiếng, cúi đầu nhìn cự vật chen lấn chui vào cúc huyệt, thở phào nhẹ nhõm, cầm tay vương tử đặt lên hoa môi đang cơ khát mấp máy: “Sờ, sờ em. . .”

“Không sờ.” Karry nhéo nhéo tiểu ngọc hành, dường như thích đùa vật nhỏ dễ thương này hơn là chú ý đến hoa huyệt ràn rụa nước. Hoa huyệt vốn ăn được cự vật, lần trước đã sướиɠ muốn hôn mê, lúc này bị vắng vẻ sao có thể chịu được, cực chẳng đã da^ʍ động phía sau lại được nhồi no, khác biệt quá lớn như trắng đen phân minh khiến tiểu tinh linh khó chịu không thể tả, nức nở giãy dụa gãi loạn lên hai mép huyệt, cố tình dùng ngón tay mở rộng nó ra, yêu thương dụ dỗ: “Vương tử, ngài nhìn nó một cái đi mà, vương tử. . .cầu ngài. . .”

Karry thuận thế liếc mắt một cái, tràn đầy chiếm hữu.

Tiểu tinh linh có được ánh mắt kia, sảng khoái muốn bay, hoa huyệt run run lại bắt đầu phun ra lượng lớn nước dịch, tựa hồ liền chỉ cần một cái nhìn của vương tử liền muốn cao trào.

“Xem ra không dạy dỗ nó là không được.”

“Ân.. .? Vương tử. . .? Ân, a!!” Hoa huyệt run bắn, tiếp được dị vật xâm nhập liền căng ra hết cỡ điên cuồng cuốn lấy, tham lam mà sít chặt dị vật vào bên trong. Tiểu tinh linh nhìn vương tử điện hạ cư nhiên dùng quả của cây sinh mệnh cắm vào hoa huyệt bản thân, kích động thét chói tai: “A a. . .! Đều được ăn. . .đều đâm đến hoa tâm rồi. . .!”

Cây sinh mệnh là đại thụ bảo vệ cả một vùng tinh linh, từ lâu đã là thần thụ mang theo linh khí dồi dào. Quả của nó có thể chữa được bách bệnh, làm cho tinh linh ngày càng khỏe mạnh xinh đẹp, thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ là chúng rất hiếm khi xuất hiện, gần mấy chục năm nay chưa từng thấy ra đời, không ngờ hôm nay vừa mới sai trái đã bị vương tử thuận tay ngắt luôn.

Loại quả này vừa dài vừa có hình dạng khá giống nhục bổng của nam tử, bất quá không thô như vậy, cho nên hoa huyệt dâʍ ɭσạи của tiểu tinh linh một hơi liền nuốt hết, làm cho vương tử nhịn không được tê dại hưng phấn, gia tăng lực tay đem quả sinh mệnh cắm càng sâu.

“Ô, ah. . .thoải mái, thoải mái quá. . .” Tiểu mỹ nhân nằm dưới thảm cỏ xanh cao giọng da^ʍ kêu, hai chân dang ra phơi bày tình cảnh diễm lệ ướŧ áŧ, cúc động phía dưới bị đại nhục bổng của vương tử đâm đến đâm đi, mị thịt xung quanh căng ra không còn nếp uốn, mà hoa huyệt phía trên được dị vật dài lớn không ngừng trừu sáp, đã sớm biến thành màu đỏ thẫm mị nhân. Cả hai huyệt đều được đút đầy, kɧoáı ©ảʍ nhân đôi nhân ba, dập cho mỹ nhân mất hết thần trí, tiểu ngọc hành giương cao rồi dễ dàng tiết ra.

Nhưng tiểu mỹ nhân chưa thấy đủ, kẹp chặt cự bổng của vương tử, chặn lại bàn tay đang cầm quả sinh mệnh đùa giỡn hoa huyệt lại, cắn môi câu dẫn: “Vương tử, em chỉ muốn, chỉ muốn của ngài. . .sáp em. . .”

Quả sinh mệnh quý giá – một lần nữa lại bị vương tử vứt chỏng chơ ra ngoài.

“A, nha! Đại bổng bổng quá nóng ~ quá nóng ~ Da^ʍ động muốn bay a a !!”

Cự vật vất vả hết chà đạp da^ʍ động lại cắm đến cắm đi trong hoa huyệt, trước sau đều làm cho tiểu tinh linh sung sướиɠ lắc lư, tiểu ngọc hành cũng bị cự vật ma sát sưng lên, dần dần hồi tỉnh. Karry kích động vỗ bốp lên cái mông yêu kiều của tiểu tinh linh, hung hăng ma sát cự vật sáp thật sâu vào tâm hoa huyệt, thấp giọng mắng yêu: “Đồ tiểu dâʍ đãиɠ! Tiểu lãng hóa! Quả nhiên một ngày không sáp em em liền ngứa!”

“Vương tử sáp em. . .Hoa huyệt cùng da^ʍ huyệt ngứa ngáy sẽ chảy nước tắm tắm cho đại bổng bổng a. . .”

Tiểu mỹ nhân bị thao đến điên đảo lay động, hai đại lãng huyệt lần lượt bắn nước ướt sũng, tính khí cũng liêu nhân bắn tinh, dây dưa cùng vương tử cả ngày.

Sau đó mỗi ngày, người trong hoàng cung thấy hai vị này đi cùng nhau liền tự giác nhường chỗ cho không gian riêng tư, bởi vì. . .

“Ân. . .Vương tử ngài muốn sáp hoa huyệt trước hay là da^ʍ huyệt trước.. .”

“Tiểu tinh linh nằm xuống, chỗ nào chảy nước trước ta sẽ sáp cái đó.”

“Ân, ngô, thoải mái. . .”

END