Chương 7: Thiết Kế Siêu Hạng [2]

2.

Đồng hồ tích tắc chạm đến con số một, trong phòng chỉ có ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ. Nơi này là phòng nghỉ ngơi dành riêng cho nhà thiết kế, cả studio to lớn như vậy chỉ có mấy phòng. Hơn nữa tường cách âm rất tốt, cho nên đôi phu phu hoan ái chơi trò vật lộn đến giờ này vẫn còn hăng hái lắm.

“Ư, uh. . ugh. . .ugh~ Ưm, ah, ~ a!”

“Kêu lớn lên, tiểu dâʍ đãиɠ! Kêu ra cho lão công nghe!”

“Nha.. .! Lão công, sướиɠ quá, bên trong sướиɠ quá, á____!”

“Trong này vừa nóng vừa chặt, tiểu yêu tinh em tuyệt quá!”

“Lão công, ah!”

“Kẹp chặt lãng huyệt của em, lão công chuẩn bị xuất ra đây!”

“Em cũng. . .ra. . .Em. . .ra!!”

Dịch trắng đυ.c tanh nồng phun tung tóe ra ngoài, thanh niên thét lên cao trào, cả người đổ rạp ra phía sau, tựa vào l*иg ngực nam nhân gấp gáp hô hấp. Âm thanh hơi thở hỗn loạn hòa vào nhau, mồ hôi tí tách lăn dài xuống thân thể bóng loáng của hai người, thanh niên rõ ràng mệt đến mắt díp vào nhau, chưa kịp đợi lão công nhà mình tắm rửa đã thϊếp đi. Karry ôn nhu hôn hôn trán cậu, tẩy trong tẩy ngoài sạch sẽ rồi mới bế tiểu yêu tinh lên giường ngủ. Hắn ngủ không sâu, mới hơn hai tiếng đã tỉnh dậy, một lần nữa xốc bảo bối lên xe chở về nhà, để cậu nghỉ ngơi đến tận trưa.

Cậu bé đáng yêu của hắn thật ra rất kén chọn, ăn cái gì đều tùy vào sở thích chứ không giống như những người mẫu khác phải kiêng cử nhiều thứ. Karry luôn cảm thấy giới người mẫu vô cùng khắc nghiệt, nhiều người hành hạ cơ thể đến mức gầy nhom ốm yếu. May là tiểu yêu tinh nhà hắn ăn nhiều như vậy mà hắn còn xót xa cho thể trạng của cậu, cho nên nhà thiết kế đại nhân luôn chú ý tự mình chọn thức ăn dinh dưỡng về bồi bổ cho cục cưng.

Kết quả tiểu yêu tinh nhà hắn đã tỉnh lại bao giờ, còn đứng trước gương xoay qua xoay lại.

Karry thường hay thắc mắc đồ ăn cậu ăn nhiều như vậy đã chạy đi đâu, hôm nay xem ra đã có đáp án. . .

“Anh thích không?” Roy tự hào vỗ vỗ hông, trên người cậu mặc bộ quần áo của nữ sinh trung học, gương mặt non nớt không trang điểm làm cho khí chất trên người cậu càng thuần khiết dễ thương. Bất quá nếu cái áo kia không bó sát và váy thì ngắn đến mức chỉ cần gió thổi là lộ ra xxx thì chắc là ngọt ngào hơn nhiều.

Ăn mặc như thế này làm cho người ta nổi thú tính a. Karry miệng khô lưỡi khô nhìn cậu, ánh mắt sau cặp kính lóe lóe.

“Ai cho em mặc như thế này!!!”

Hắn đột nhiên quát to làm Roy sợ hãi đến trắng bệch mặt, chớp chớp mắt nhìn Karry bước đến sofa ngồi xuống. Cậu hé miệng ủy khuất, nhào vào lòng hắn: “Em sai rồi, em sai rồi, lão sư mau phạt em đi!”

Tiểu yêu tinh cũng thật nhanh trí!

Karry nghiêm mặt cos vai cấm dục lão sư, chăm chú nhìn hai đồi ngực be bé dựng lên sau lớp áo cùng với cảm giác mềm mại nóng rực khi tiểu yêu tinh ngồi lên đùi hắn, nhíu mày: “Em không mặc qυầи ɭóŧ?”

“Không có, em quên mất. . .” Học sinh Roy đáng thương sụt sịt mũi, chậm rãi kéo váy lên để lộ hạ thể đang dần phản ứng, rưng rưng nói: “Lão sư, em hư lắm, mau dùng gậy của lão sư đánh em đi. . .”

‘Lão sư’ nuốt nước bọt một cái.

“Lão sư. . .” Tiểu yêu tinh xoay người nâng mông dâng lên, vừa vẽ vẽ lên cánh mông còn in hằn dấu vết xanh tím đêm qua, vừa hối hận thúc giục, rành rành là một học sinh ngoan biết nhận lỗi: “Đánh vào chỗ này. . .Đánh đến mức em khóc ra. . .lão sư, uhhh. . .”

Nam nhân chôn đầu vào giữa hai chân cậu, âu yếm cắn xuống lỗ miệng nhỏ hồng hồng, đầu lưỡi luồn vào trong không ngừng liếʍ lên vách tràng, cũng không ngại bẩn mà tích cực chấm mυ"ŧ, liếʍ mυ"ŧ mỗi lúc càng mạnh như thể đang nếm mỹ vị nhân gian. Tiếng nước dính dấp chùn chụt cách quãng vang lên, Roy vừa bất ngờ vừa ngọt ngào muốn chết, thân thể không khống chế được run lên, tao lãng rêи ɾỉ lớn mật, sung sướиɠ kêu loạn: “Liếʍ sâu nữa, lão sư liếʍ da^ʍ huyệt của em, hức. . .”

“Đừng làm rộn.” Lão sư hung hăng đánh bốp vào mông tiểu yêu tinh, đe dọa: “Tôi còn chưa phạt em đâu đấy! Tự mình chơi tiểu đầṳ ѵú da^ʍ lãng của em đi!”

“Ưʍ. . .” Học sinh ngoan ngoãn vạch áo tự bóp nắn đầu ngực, vυ" nhỏ nhanh chóng cương cứng, hoa cúc bên dưới cũng bị liếʍ chảy ra đều là nước mà lão công nhà mình vẫn chưa chịu cho ăn, chịu không nổi giãy dụa dụ dỗ: “Lão sư, em muốn ăn ăn. . .”

“Ăn cái gì, em hư hỏng như vậy, tôi phải hảo hảo dạy dỗ em đã. Đến khi nào em chịu nghe lời tôi mới thôi!”

Nhẹ nhàng trói hai tay tiểu yêu tinh lại, làm cho cậu nằm úp sấp dưới sàn, ngực chạm đất, mông vểnh cao, tư thế nhục nhã xấu hổ như mẫu thú cầu hoan. Váy quá ngắn dưới tác dụng trọng lực đã tuột xuống thắt lưng, phơi bày toàn bộ hình ảnh dâʍ ɭσạи mê đảo. Roy cắn môi hưng phấn mấp máy tiểu huyệt, trong lòng nhộn nhạo phát xuân, cố gắng làm ra vẻ chính chắn nói: “Lão sư, em được ăn gậy hay chưa?”

“Em chuẩn bị đi.” Nhà thiết kế thầm cảm khái, bộ dạng này của cậu chỉ có hắn mới được thấy, tất cả những kẻ có mưu đồ rình trộm đều đem ra xử trảm!

Hắn nghiêm chỉnh đạo mạo đè lại lỗ huyệt lại phun nước lún phún, chẳng thèm dạo đầu đã lấy cự vật ra hung hãn chinh phạt trừng trị cái miệng nhỏ này. Góc độ hài hòa khiến côn ŧᏂịŧ nhanh chóng trướng lớn, vừa dữ tợn vừa oai hùng đâm bành bạch vào cúc huyệt khép chặt, tạo thành độ sâu không tưởng. Karry cường liệt giữ chặt thắt lưng cậu, vừa cắm vào rút ra vừa trách mắng: “Đã biết lỗi chưa? Đã biết lỗi chưa hả?”

“Em. . .chưa. . .! Lão sư, đâm mạnh nữa, đâm đến chỗ dâʍ đãиɠ nhất của em, làm cho em càng lẳиɠ ɭơ.. .! Uh, uh! A!”

Côn ŧᏂịŧ quất xuyên mạnh mẽ như trụ đóng xuống, mỗi một lần đều đâm đến tuyến tiền luyện làm cho cậu nhũn cả người. Cảm giác thứ thô to gồ ghề kia không ngừng chà sát thật mạnh thật sâu vào bên trong cơ thể làm cậu hưng phấn nỉ non, qυყ đầυ bừng bừng phấn chấn thúc từng cú hữu lực đến điểm mẫn cảm, từng gai góc cạnh của côn ŧᏂịŧ đều mài lên vách huyệt nóng rẫy. Cửa huyệt vì ma sát va chạm liên tục mà đỏ lên, sỉ mao cứng rắn kịch liệt cọ xát làm cho cậu tê dại không nuốt nổi nước bọt, vẻ mặt ngây ngốc đẫm nước mắt, lãng hóa kêu to:

“Ah! Ah! Ah!! Lão công mau nghiền nát nơi đó! Em ngứa quá! Ngứa muốn chết rồi. . .!”

“Có phải đâm tới chỗ đó em sẽ càng không biết xấu hổ không hả? Vừa mới động một chút mà em đã gọi sai rồi. . .”

“Là anh dạy em mà. . .! Ugh! Ugh!” Cậu áp sát thảm trải sàn, cọ cọ hai đầṳ ѵú cứng cứng xuống, kịch liệt lắc mông phối hợp. Cái mông phong tao không kém chủ nhân nó nảy lên nảy xuống trước mặt nam nhân, không dưng làm cho hắn xúc động mạnh. Thường nói nam nhân buổi sáng khó tiết chế, lúc này đây bị khıêυ khí©h trắng trợn như vậy, Karry càng khó tiết chế hơn.

“Lão công sáp da^ʍ huyệt khóc rồi, lão công mau sáp sáp mạnh nữa lên. . .!”

“Tiểu yêu tinh không thương da^ʍ huyệt hả?”

“Kia. . .Đại nhục bổng phải cắm cắm vào da^ʍ huyệt của em mới là thương nó nha . ..Lão công anh xem, da^ʍ huyệt mỗi lúc đều dâʍ đãиɠ phát tao. . .Ư. . .Vừa thấy đại nhục bổng liền ngứa. . .”

“Vậy lão công sẽ sáp nó bắn ra nước!”

Gầm nhẹ một tiếng thô bạo lật cậu lại, thấy thần tình hoàn toàn bị tìиɧ ɖu͙© khống chế của Roy, hung hăng cắn xuống phiến môi không ngừng thoát ra lãng ngữ, nhịn không được siết chặt hai đầṳ ѵú của cậu nắm kéo ra, làm cho tiểu yêu tinh càng lớn gan tợn, la hét chói tai không chút tiết chế.

Thanh niên bị mãnh thao mất lý trí, điên cuồng lắc lư va chạm phát ra âm thanh phành phạch, hai chân đã sớm tê rần không phản ứng, đầu ngón chân duỗi ra chứng tỏ chủ nhân nó đang nhận kɧoáı ©ảʍ dữ dội. Cậu khóc nức nở liên tục lắc đầu, túm lấy tiểu Roy đang sưng đau sục sạo chà xát. Cậu bị đâm bắn mấy lần, lần sau so với lần trước càng tao, kẹp đại nhục bổng rỉ nước liên tục.

Hắn kéo dài rất lâu, làm cho tiểu yêu tinh nhà hắn bị giày vò đủ, liền phát tiết trong miệng nhỏ của cậu. Tiểu nam sinh xụi lơ nằm trên thảm trải sàn, hai chân dang rộng, áo vén lên cao lộ ra hai đầṳ ѵú sưng phồng đỏ tấy, kết hợp cả hai ngày đã bị bóp đến suýt chút nữa biến dạng, sưng to khêu gợi. Trên bụng tích đầy mồ hôi, phập phồng lên xuống kịch liệt, mà hạ thể lại càng là hỗn độn, dịch trong suốt cùng màu trắng đυ.c tung tóe dính khắp nơi. Váy bị siết nhăn nhúm, ướŧ áŧ đều là mùi xạ hương nam tính đặc trưng.

Da^ʍ huyệt ở phía dưới liên tục chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm cho tình cảnh cuồng thao càng trở nên kí©ɧ ŧìиɧ.

“Em đã no chưa?” Nam nhân chọc tay vào lỗ huyệt đào ra dịch trắng còn sót lại, mỉm cười: “Lần sau đừng có câu dẫn anh.”

“Em chỉ muốn thử mặc đồng phục nữ sinh thôi mà. . .” Roy thì thào nói, giọng khàn đặc.

“Phải không? Tiểu yêu tinh không được khẩu thị tâm phi nha.”

Tiểu yêu tinh bị nói trúng, quyết tâm nhắm mắt nghiêng sang một bên. Karry không đọ lại cậu, nhận mệnh ôm cậu đi tắm rửa, vừa buồn cười vừa thương.

. . .

Nhà thiết kế Mr.Karry tuần này lại vừa nhận thêm một giải thưởng lớn, khiến cho người yêu thời trang trên toàn thế giới thiếu điều phát cuồng vì sản phẩm của hắn. Điều này hầu như ai ai cũng biết, cho nên khi nhìn thấy bản vẽ trong tay Karry, siêu mẫu Roy không hiểu sao, tò mò hỏi: “Anh vừa kết thúc tuần lễ thời trang mà, sao lại bắt tay vào thiết kế mẫu mới nhanh vậy?”

“Đây là do có người đặt hàng tư nhân.”

Roy chớp mắt, vẻ mặt càng thắc mắc: “Không phải trước giờ anh không nhận đặt hàng tư nhân sao?”

Karry hơi híp mắt nhìn cậu, cười không rõ ý tứ.

Cho đến một ngày, Roy rốt cuộc cũng biết cái mẫu thời trang độc nhất vô nhị này là do ai đặt.

Đây là một bộ trang phục cổ đại.

“Ưʍ. . .” Tiểu yêu tinh vô lực nằm trong lòng hắn, trên người mặc quần áo cổ trang trông đẹp đẽ vô cùng, thực chất bên trong. . .

“Máy massage đầṳ ѵú có ba mức độ, dâʍ đãиɠ, tiểu dâʍ đãиɠ và đại dâʍ đãиɠ, máy hỗ trợ thay thế đại kê kê nhà anh, dù không đâm rút giống kiểu truyền thống nhưng lại có thể xoáy tròn không ngừng bên trong cái miệng nhỏ của em. . .”

“A. . .Lão công thật xấu xa. . .Ưh.. .”

Sau cùng mỹ nam cổ trang vẫn là bị ăn sạch, còn chủ động nhấc eo lắc mông cưỡi tới cưỡi lui trên khố hạ nam nhân, vừa di động làm cho kê kê bên trong đâm ngang đâm dọc vào da^ʍ huyệt vừa hỏi: “Tướng công, a. . .tướng công thoải mái không. . .”

Nhìn hình ảnh tiểu huyệt dương tao đỏ au không ngừng phun ra nuốt vào cậu em trai nhà mình, mị thịt hồng đỏ ôm sát tận gốc côn ŧᏂịŧ, còn lưu luyến không rời mà siết chặt ấu yếm, Karry nắm chặt cái mông nảy nảy lên xuống, hỗ trợ cho tiểu yêu tinh luật động, cưng chiều trêu chọc: “Tiểu yêu tinh lãng hóa, đại nhục bổng của lão công ăn ngon không?”

“Ngon, ưm, ăn ngon. . .Tiểu yêu tinh thích ăn đại nhục bổng muốn chết. . .A~”

“Vậy tiểu yêu tinh em, mỗi ngày đều muốn ăn sao?”

“Muốn. . .Lão công hứa đó nha. . .Ah! Chạm tới rồi, chạm tới rồi!” Cậu rêи ɾỉ phóng túng, dâʍ ŧᏂủy̠ ồ ạt chảy ra theo nơi hai người kết hợp, làm cho sỉ mao cưng cứng của cả hai đều bị thấm ướt, tình cảm da^ʍ mỹ vô cùng. Karry ôm chặt lấy cậu đứng dậy, đặt lên tường, làm cho côn ŧᏂịŧ ở bên trong đâm sâu vào điểm mẫn cảm, Roy bị đâm vô lực bám lấy hắn, hai chân quấn lên thắt lưng chờ hắn hưởng dụng. Cậu hưng phấn run run, điểm mẫn cảm bị côn ŧᏂịŧ điên cuồng va chạm khiến cậu khóc thét bắn ra, rồi sau đó nhanh chóng siết lấy kê kê, làm một vòng tuần hoàn mới.

Karry vỗ mông cậu, ngọt ngào thì thào.

Siêu mẫu tiểu yêu tinh, em có muốn một bộ trang phục bộc lộ bản chất của em không? Dĩ nhiên chỉ là trước mặt anh mà thôi.

END