Chương 11: Costa Concrodia

Hoàng Vũ Hàng mỉm cười xã giao với người đối diện, thuận tay cầm một ly nước màu đỏ lên. Từ lúc lên thuyền cho tới giờ, thứ hắn nhìn thấy nhiều nhất là quý bà cùng các tiểu thư xuân sắc vô biên lũ lượt đi đi lại lại, áo váy lụa là, mặt mày tươi rói phủ một tầng phấn son. Tuy rằng phụ nữ trang điểm đậm không phải là xấu, nhưng dày đến mức để một tên trạch nam (*) như hắn cũng nhìn ra thì quả thật không còn gì để nói. Lẽ ra hắn vốn không đứng đây, người được mời đến là chú của hắn, trùng hợp hôm nay chú có một buổi khảo cổ ở Tân Cương nên hắn nghiễm nhiên trở thành vật thay thế.

Hắn liếc nhìn quang cảnh náo nhiệt xung quanh, có hơi phiền não. Chừng nào mới được về nhà? Hắn thích ở nhà. Chỗ này đều là tầng lớp quý tộc thượng lưu và tài phiệt khoe trang sức, hắn không hứng thú. Hoàng Vũ Hàng trước giờ gu thẫm mỹ rất kém, kêu hắn dùng nửa ngày để giám định đồ cổ còn tốt hơn dạo shop thời trang mua quần áo.

Nhắc tới mua quần áo, vệ sĩ nhỏ của hắn đúng thật là ngọa hổ tàng long.

Trả giá sát phạt, lúc cứng rắn lúc mềm mỏng, toàn bộ nhân viên bán hàng đều bị mã hóa hết trơn. Cũng không biết đào đâu ra một cổ vật sống như vậy.

"Chủ nhân?" Cậu bé tóc bạch kim mặc đồng phục phục vụ viên trên thuyền, từ đâu chui ra, cười híp mắt. Hoàng Vũ Hàng ngẩn ra một chút, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại mặc thành thế này?"

"Tôi phải giúp một người bạn." Angel nghiêm túc nói: "Nhưng cũng không lơi lỏng cương vị của mình đâu."

"Sao cũng được, nhưng cậu sẽ rời đi à?"

"Tôi lúc nào cũng ở bên cạnh anh, mãi mãi."

"Đừng. . .đừng trêu tôi."

Hoàng tiên sinh thoáng chốc xấu hổ đỏ mặt, bưng ly rượu lên miệng nốc ừng ực. Angel há miệng nhìn anh ta, còn chưa kịp cản đã thấy đáy ly trống không, Hoàng Vũ Hàng lúng túng ho sặc sụa.

"Chủ nhân, là rượu mạnh."

"Hả. . .?"

"Henry III."

"Khụ khụ. . ."

Angel vẻ mặt nhịn cười nhìn đối phương gấp đến xoay vòng, vươn tay vỗ hắn một cái: "Được rồi, cùng lắm thì tôi đưa ngài về phòng ngủ trước."

"Không, không cần. . ." Miệng lí nhí nói, nhưng Hoàng Vũ Hàng cũng không chống cự vệ sĩ nhỏ, ngốc ngốc để cậu ta đưa mình đi.

Vị tiểu thư váy hồng vừa định bước tới tiếp chuyện, Hoàng tiên sinh phớt lờ lướt qua luôn. Cô nàng nhíu mày nhìn theo bóng lưng Hoàng Vũ Hàng, có hơi khó chịu. Bữa tiệc này là do cha cô đích thân tổ chức, hắn làm như vậy là không cho cô chút mặt mũi nào sao? Còn tên phục vụ viên kia nữa, có cần thân thiết như vậy không?

"Này." Cô ta phẩy tay, phía sau có hai người cúi đầu đi tới: "Phục vụ viên kia mới tới sao? Nhìn không quen mắt."

"Cậu ta đến thay thế một người bạn." Một người trả lời, nội tâm lặng lẽ phun tào. Kẻ lúc nào cũng ở trên đầu người ta chỉ năm ngón tay như cô, có tư cách nói câu này sao? Ngay cả bảo vệ bên cạnh mình bị đánh ngất cũng không biết, ở đó mà quen với chả mắt.

Nữ chủ nhân kia nheo mắt đánh giá một lúc, nhỏ giọng nói: "Điều tra quan hệ của cậu ta và Hoàng Vũ Hàng."

Sau khi cô nàng rời đi, hai men in black liếc mắt nhìn nhau, thật lâu sau một người thở phào cảm khái.

"May mà tôi không thích con gái."

"Loại người như cô ta chỉ có kẻ háo sắc mới thích." Người còn lại sờ cằm, lắc đầu: "Hỏng rồi, hỏng cả một nòi giống quốc gia."

"Cậu đừng có dùng vẻ mặt nghiêm túc đó nói một câu ghê rợn như vậy được không?" Vương Tuấn Khải run rẩy khóe miệng, lại vui vẻ: "Cậu học hư của tôi khi nào?"

Vương Nguyên lừ mắt trừng hắn, vươn tay cầm nĩa xăm vào miếng táo, hung hăng cắn nhai rôm rốp.

Kế hoạch lần này của bọn họ là cải trang thành vệ sĩ của Hondo tiểu thư, trà trộn đánh cắp viên bảo thạch sắp được đấu giá đây. Angel không cung cấp thông tin gì nhiều về viên bảo thạch này, nó cơ bản vẫn chưa được công bố, chưa rõ hình dáng như thế nào. Không loại trừ khả năng Hondo Shizuki dùng mánh này lừa Cửu Mệnh Miêu lộ mặt ra, bởi vì ông ta làm sao có thể bỏ qua mối hận kim cương đen năm xưa.

"Đã biết là bẫy sao anh còn bước tới?" Vương Nguyên không hiểu: "Anh đâu thiếu tiền đến mức phải trộm bảo thạch."

"Như vậy thì tôi sớm đã đổi nghề." Hắn cười cười, sờ sờ da mặt bóng láng: "Trộm đồ xuất phát từ sở thích, thứ tôi cần là giá trị văn hóa của nó, không phải tiền bạc."

Vương Tuấn Khải bây giờ trên mặt phủ một lớp mặt nạ, kiểu dung mạo phổ biến đến mức chỉ cần vứt vào đám đông là hoàn toàn biến mất. Hắn nói câu này, kết hợp với gương mặt mới, khiến Vương Nguyên không mấy quen thuộc. Nếu không phải từ đầu đến cuối vẫn một mực dính liền hắn, Vương Nguyên đã tưởng tên này bị đánh tráo mất rồi.

"Sao vậy? Lo lắng cho tôi à?" Vương Tuấn Khải khó có dịp được quan tâm, trong lòng có vuốt thỏ cào nhẹ ngưa ngứa. Bọn họ vốn đứng trong góc tối, lại không ai chú ý, hắn cúi đầu in lên trán thỏ con một cái, thỏa mãn cười híp mắt.

"Lo em gái anh! Còn tùy tiện như vậy nữa đừng trách tôi không khách khí!!" Thỏ con lật bàn, véo thắt lưng Vương Tuấn Khải làm hắn áu áu kêu. Vương Nguyên nghiêm mặt, quay đầu suy nghĩ, Vương Tuấn Khải chơi trò vờn nhau như thế này có phải vì hắn muốn kí©h thí©ɧ bọn tổ chức ám sát không? Đã lâu không thấy bọn chúng có động tĩnh gì, hắn mệt mỏi rồi chăng?

Thuyền rung rung một chút, lập tức dời cảng. Thành phố hoa lệ dần xa rời tầm mắt, đổi lại là gió lạnh từng cơn thổi vào sàn thuyền. Bầu trời đêm lốm đốm ánh sao, phản chiếu trên mặt nước những hình thù nhàn nhạt nhỏ bé.

Mọi người đều ở trong khoang thuyền tham gia bán đấu giá, hai tên "vệ sĩ hờ" lại chạy ra boong tàu ngắm cảnh. Mặt biển một màu đen kịt, ánh sáng chiếu tới giống như giọt dầu giữa chậu nước, loang lổ một hồi cũng bị màu đen nuốt chửng.

Vương Nguyên cứng ngắc bám vào lan can, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

"Say sóng hả?"

". . ."

Vương Tuấn Khải cười cười, kề vào môi cậu lon Coca lạnh. Vương Nguyên liếʍ liếʍ một chút, sắc mặt vẫn xanh mét.

Ô ô ô. . .

Vương Tuấn Khải rất không nghĩa khí cười ha ha, phát hiện Vương Nguyên rốt cuộc cũng trừng mắt nhìn mình, liền tự giác ngậm miệng nhưng vẫn tủm tỉm.

"Nếu say sóng cứ dựa vào tôi." Hắn đứng sau lưng, duỗi tay xoa thái dương cho cậu, trầm thấp nói: "Đừng nghĩ đến nó nữa, phân tán lực chú ý đi."

Vương Nguyên mím môi, như cũ nắm chặt lan can, thân người bắt đầu lảo đảo. Vương Tuấn Khải tim treo lên đầu, nội tâm bùm bùm đánh. Thỏ con sẽ không ngã xuống biển chứ?

Hắn còn chưa kịp làm gì đâu, đã thấy con thỏ kia thế nhưng lại chúi mũi về phía trước. Vương Tuấn Khải hoảng sợ ôm cậu lại, cảm giác được người trong lòng run rẩy lợi hại, mặt mũi tái xám.

Không phải khiếm khuyết khả năng cân bằng mà là hội chứng sợ nước biển!

Vương Tuấn Khải không nói nhiều lời, lập tức đổ trà nóng lên tay, tích cực vỗ vỗ hai má Vương Nguyên. Rất nhanh sau đó Vương Nguyên tỉnh táo lại, trong mắt mơ hồ vẫn còn chút quang mang.

Cậu ngây ngốc mở to mắt nhìn hắn, hoàn toàn không phòng bị. Vương Tuấn Khải trong lòng rít gào, đừng có câu dẫn vậy được không?! Tôi cũng là con người, không có đoạn tuyệt thất tình lục dục đâu a a a!!!

Con mèo bên này ngao ngao kêu, thỏ nhỏ bên kia đã dần trấn tĩnh lại.

"Cậu sợ nước à? Không biết bơi?"

"Không phải." Vương Nguyên nhận ra ánh mắt hiếu kỳ của người đối diện, lắc đầu: "Không nói được."

"Có phải là cảm giác lạnh toát cả người, toàn thân ướt đẫm trương phình lên như phù thũng?" Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên trừng lớn mắt nhìn hắn như thể "sao anh biết?", thản nhiên nói: "Tôi có quen một người giống cậu, cậu ấy mắc hậu di chứng rối loạn sau tai nạn."

"Tai. . .nạn?"

"Bị người khác nhốt trong một chiếc l*иg kính, bơm nước vào."

Vương Nguyên cúi gằm mặt, nắm tay siết chặt. Toàn bộ hành động đều được Vương Tuấn Khải thu vào tầm mắt. Hắn ngoài mặt bình tĩnh, bên trong đã có sóng ngầm nổi lên.

"Được rồi được rồi, chúng ta vào khoang thôi, cũng sắp đến lúc hành động rồi."

Bảo thạch Hikaru rực rỡ nằm giữa tấm đệm lót xanh ngọc bích, sắc đỏ cam chồng chéo trộn lẫn chỉ vân uốn lượn trên bề mặt đã nói lên độ quý hiếm của nó. Hikaru trông giống như một viên hổ phách, nhưng có tám phần là lưu ly. Cũng không phải đắt đỏ gì, chẳng qua đeo bên người có thể xua ruồi muỗi rắn rết, tốt cho sức khỏe.

Shizuki Hondo ngưỡng cái bụng béo phệ lên, mắt nhìn đám người dưới liên tục rung chuông đòi tăng giá. Ông ta chống cằm, mỗi lúc một chán chường, lẽ nào người đó đoán sai? Đúng ra thì tên trộm kia phải xuất hiện chứ?

Lão càng nghĩ càng nản, chờ người ra giá cao nhất đến tìm mình. Chẳng qua ngồi chưa tới hai tiếng, vệ sĩ đã vội vàng chạy tới, sắc mặt không tốt lắm.

"Có chuyện gì?"

"Chủ nhân, bên ngoài có du thuyền khác đang đi song song với chúng ta, người trên thuyền hình như không có hảo ý."

Hondo mặt mũi nhăn lại, khoát tay gọi bảo vệ di chuyển ra ngoài. Quả nhiên bên cạnh đã có một chiếc du thuyền quy mô nhỏ hơn một chút kề sát du thuyền của ông ta.

Trên sàn thuyền, một thanh niên châu Á hai tay cho vào túi quần, mái tóc bị gió thổi lòa xòa trước trán. Hắn giương mắt nhìn Hondo, biểu cảm lạnh băng âm trầm.

"Vị đây là?"

"Đến tìm người."

Hondo nhíu mày, người này hoàn toàn không có thiện chí gì cả: "Xin lỗi, du thuyền chúng tôi đều là thương nhân, tôi không biết cậu muốn tìm ai."

Thanh niên kia khoát tay, phía sau xuất hiện hơn chục người cầm theo MP4 mặc quần áo giống hệt nhau. Hondo cả kinh, triệu tập bảo vệ giơ súng nghênh chiến.

"Cậu không nói lý!!"

Giữa tiếng súng đạn ầm ầm, du thuyền Costa bị chấn động. Khách bên trong loạn thành một đoàn, che tai ôm đâu sợ hãi thét lên. Hondo Shizuki rơi vào thế bị động, chỉ có thể tức tối quát lên:

"Cậu rốt cuộc muốn tìm ai?!!"

"Đã biết còn cố hỏi."

Hondo căm hận đến mắt nổ đom đóm, được đám vệ sĩ bao bọc ở bên trong, lão không biết làm gì hơn là cố gắng tìm cách thỏa thuận với đối phương. Đáng tiếc người kia dường như không để lão vào mắt, lạnh lùng nhìn Costa run rẩy qua từng loạt đạn.

"Bảo hộ tiểu thư!!"

Hondo gào lên, bên tay trái nhói đau. Lão cúi đầu nhìn viên đạn ghim vào tay, cắn răng la lớn. Chiếc du thuyền mỗi lúc một tiến gần hơn, vệ sĩ hai bên dần dần ngã xuống.

Người thanh niên nhíu mày, phân phó: "Tiến vào trong, một người cũng không được thoát."

Bên trong khoang thuyền, kẻ la hét người kinh hoàng tìm chỗ trốn, buổi đấu giá nhanh chóng biến thành chiến trường hỗn tạp. Không ai để ý viên bảo thạch Hikaru đã biến mất trên vỏ đệm, mà số lượng người trong khoang thiếu mất hai.

Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên chạy ra sàn thuyền, trốn trong khoang chứa thuyền cứu sinh. Hắn kiểm tra một lượt xem người kia có bị xây xát gì không, có động tới vết thương cũ không rồi mới thở phào, cầm Hikaru bỏ vào giày.

Mí mắt Vương Nguyên giật giật, đây là bảo thạch a, sao anh tỉnh vậy. . .Cậu bị tiếng hét chói tai làm giật mình, chỉ thấy một xác người ngã xuống, vừa vặn chắn ngang cửa khoang.

"Không phải kế hoạch của anh chứ?" Vương Nguyên bất nhẫn nói: "Chết nhiều người như vậy. . ."

"Cậu đừng nghi oan, tôi cái gì cũng không biết." Vương Tuấn Khải dở khóc dở cười: "Tôi đã nói rồi, Cửu Mệnh Miêu chưa từng gϊếŧ người."

"Vậy cục diện này là sao?"

"Có kẻ chen vào." Hắn bất đắc dĩ móc điện thoại ra bấm bấm, miệng khẽ thì thào: "Nói không chừng là tới tìm tôi. . ."

HẾT CHƯƠNG 11

(*) trạch nam: con trai chỉ thích ở nhà suốt ngày, thường chỉ biết làm việc với máy tính, anime manga hay chơi game.

"