Chương 4: Theo Dõi

Thiên Tỉ nhìn đồng hồ, thời gian không sai khác lắm, bèn tiến vào quán bar.

Trong miệng anh toàn là bạc hà, mùi cay nồng the mát xộc vào mũi khiến Thiên Tỉ mười phần tỉnh táo. Anh nhíu mày nhìn hiện trường tɧác ɭoạи của Crodie, đến gần bartender gọi Vermouth.

Pinky liếc nhìn chàng trai lạnh lùng trước mặt mình, nở nụ cười thầm cho thêm atropine (*) vào ly rượu.

"Uống một mình không buồn sao?" Bóng người tóc đỏ lượn tới cạnh Thiên Tỉ, lắc ly Champane trong tay, khóe môi mọng nước mỉm cười quyến rũ: "Có muốn cùng hưởng thụ không?"

Thiên Tỉ thờ ơ quan sát xung quanh, một bên giữ liên lạc với Vương Nguyên, một bên nghe giọng Lưu Chí Hoành trong tai nghe càm ràm không dứt.

[Anh không được hút thuốc, cũng không được uống rượu, ở cái chỗ sâu mọt nhân dân đó chỉ toàn là đám sinh vật cơ hội, đợi thời cơ bám lên người anh kí sinh. . .]

"Có vẻ như anh không thích tôi cho lắm." Mỹ nữ nhún người ngồi lên ghế, vuốt ve mái tóc đỏ rực đầy cá tính: "Chẳng qua anh rất hợp khẩu vị của tôi."

[Nói cho anh biết, nếu bên cạnh có quái vật rù quến thì tuyệt đối phải nghĩ đến thi thể! Là thi thể phân hủy được cấy trùng ăn xác!!!]

"Có rất nhiều người muốn tôi chơi đùa cùng họ." Mỹ nữ vẫn kiên cường không bỏ cuộc, quá phận vươn tay muốn chạm vào mặt Thiên Tỉ, chỉ là lúc đó anh nghiêng đầu đi, bàn tay cô ta cứng ngắc dừng lại trong không trung. Mỹ nữ chẳng những không mất hứng mà còn vui vẻ gấp đôi, cảm thấy anh chàng này thật thú vị: "Có muốn cùng tôi. . .Làm một số chuyện. . ."

[Thiên Tỉ, phía Vương Nguyên phát sinh biến cố!!!]

Thiên Tỉ nhíu mày cầm theo Vermouth, thân thủ nhanh nhẹn lách qua đám người, chẳng mấy chốc đã biến mất sau những cô chiêu cậu ấm. Mỹ nữ tóc đỏ chưng hửng ngước nhìn, rốt cuộc phẫn nộ giẫm gót giày tức giận.

"Cô gấp gáp quá đó." Pinky mỉm cười, lại gọi bảo vệ bám theo Thiên Tỉ xem anh ta đi đâu. Tên bảo vệ rút dao gấp bên hông ra, âm thầm theo dõi.

Hắn lầm lũi đi theo sau Thiên Tỉ, cùng anh đi xuống lối ngầm dẫn đến căn phòng họp của Chain. Liền bắt gặp một tên bảo vệ khác đã bị phóng thuốc gây mê, nằm lăn ra bất tỉnh trong góc tối. Thiên Tỉ đứng trước cánh cửa xiềng xích, chờ bảo vệ đến gần mới móc súng ra, quay lưng lại.

"Có tận hai cánh cửa." Thiên Tỉ nhìn chằm chằm mặt tường đối diện với cánh cửa đỏ kia, chỉ thấy trên đó còn có một cánh cửa khác được ngụy trang như màu tường, nếu không quan sát kỹ có thể nhầm lẫn tai hại.

"Vương Nguyên hẳn là đi bên này." Vương Tuấn Khải trong đồng phục bảo vệ cúi đầu sờ cửa xích: "Tôi sẽ tìm cậu ấy."

"Gặp lại ở trụ sở."

Hai người cùng gật đầu, Lưu Chí Hoành thông qua camera chỉ dẫn Vương Tuấn Khải chui vào ô cửa hình vuông, sau đó đi tiếp một đoạn nữa.

Hắn giương mắt nhìn hàng đống quan tài xếp chồng lên nhau, bên trong là vô số búp bê chế tác thành xác chết. Trình độ rất khá, người yếu bóng vía một chút nhất định sẽ bị dọa cho ngất xỉu. Hắn đặt đèn mỏ trong tay xuống, đeo kính lên. Trong bóng đêm hiện lên bốn chấm đỏ, một di chuyển, ba bất động.

Vương Tuấn Khải nấp sau một chiếc quan tài, đợi người kia đi qua mới nhào ra, kề dao gấp vào cổ.

"A.. . !!"

"Những người kia đâu rồi?"

"Đều, đều vượt qua cửa thứ nhất." Cậu trai run rẩy, vốn ở trong này bị bắt làm người giữ cửa đã bị dọa kinh hãi, giờ đột nhiên nhảy ra một người uy hϊếp, tinh thần hoảng loạn hỏi gì liền trả lời nấy.

"Có biết một người mặc áo trắng xám không?"

"Biết, biết, cậu, cậu ta là thành viên mới, rất, rất mạnh. . ."

Hắn đập cho cậu trai kia bất tỉnh, lôi người vứt vào quan tài. Sau đó rút thẻ của cậu ta mở cửa, tiến vào cửa thứ hai.

Bên trong giăng đầy mạng laze, hắn nheo nheo mắt tìm kiếm nguồn phát, ném con chip vô hiệu hóa mạng laze, thong thả đến cửa thứ ba. Vương Tuấn Khải nhận ra khoảng cách hiện tại của mình và quán bar đó đã rất xa rồi, có lẽ mấy căn phòng này xây dưới lòng đất rồi nối dài ra ngoài. Phía trên đầu hắn bây giờ, e rằng chính là cánh đồng hoang vùng ngoại ô.

Trong đầu đột nhiên nảy ra suy nghĩ, có phải nơi này từng là chỗ thí nghiệm nghiên cứu về sản phẩm sinh hóa nào đó?

Đang lúc hắn còn lờ mờ, cửa thứ ba đã mở ra trước mặt. Ánh đèn sáng chói đập vào mắt khiến hắn không thích ứng kịp, vội lùi về phía sau.

"Bảo vệ?" Có tiếng người vang lên: "Anh tới đây làm gì?"

"Pinky bảo tôi theo dõi một người."

"Chính là cậu ta sao?"

Vương Tuấn Khải lén lút nhìn thiếu gia đeo chiếc nhẫn vuốt sói, gương mặt Á Âu hất tay chỉ xuống đất, xung quanh cậu ta là một đám hơn chục người trạc tuổi nhau, lẫn trong nhóm đó, hắn thấy rất rõ tên tóc vàng lần trước ở trạm xe điện. Vương Tuấn Khải cật lực che giấu gương mặt mình, gật gật đầu.

Trên sàn nhà, Vương Nguyên nhắm chặt hai mắt, cả người vô lực hoàn toàn mất ý thức. Vương Tuấn Khải nhíu mày, tình hình này có lẽ cậu ta bị kiềm điện đánh gục, hơn nữa kẻ đánh gục chắc chắn là người quen. Hắn âm thầm trừng mắt, tên tóc vàng đó quả nhiên là người xấu!

"Cậu ta rất tốt, vượt qua hai cửa, nhưng làm sao qua mắt nổi bổn thiếu gia. Dám qua cửa thứ ba một cách gian lận, thanh trừ khỏi tổ chức!!"

"Tôi mang hắn đi."

"Tốt. Làm việc năng suất đấy." Cậu thiếu gia kia phất tay, chỉ huy đám người bỏ đi. Vương Tuấn Khải nhìn Fujuwara trước khi đi vẫn còn vương vấn trông Vương Nguyên, trong lòng vạn phần khinh bỉ. Hắn còn có thể ngu đến mức nào? Tên nhóc này rõ ràng là thích Vương Nguyên!

Cái ***!

Vương Tuấn Khải đợi người đi dứt, gần như là nhào tới ôm Vương Nguyên lên. Hô hấp ổn định, tay chân lành lặn không sứt mẻ, sắc mặt hồng hào giống như đang ngủ. Vương Tuấn Khải thở dài, lợi dụng hôn lên má cậu một phát, tiếc nuối chép miệng. Hiện tại hoàn cảnh không cho phép, nếu không tôi nhất định sẽ đóng dấu chủ quyền lên người cậu, miễn cho một số người léng phéng muốn sờ mó!

. . .

Vương Nguyên ngủ mơ, mơ thấy một con mèo ghé vào người mình nói linh tinh lang tang, sau đó có tiếng gõ lạch cạch lạch cạch. Cuối cùng, mùi cocktai mãnh liệt lưu lại trong miệng khiến cậu bừng tỉnh, hốt hoảng bật dậy.

Crodie đâu? Chain đâu?

Vương Nguyên ngơ ngác liếʍ liếʍ môi, vị táo ngòn ngọt rất dễ chịu. Lại nhìn nhìn Vương Tuấn Khải cầm cái muỗng ngồi trước mặt mình cười sáng lạn, theo quán tính giơ tay đánh hắn.

"Ai da!! Vừa tỉnh lại đã xù lông!!"

Vương Nguyên nhìn ra mình đang nằm trên ghế sofa trong văn phòng Lưu Chí Hoành, trên người vẫn còn bộ thời trang punk nhức mắt. Lưu Chí Hoành vẫn là kiểu ôm máy tính mà sống, miệng ngậm kẹo bạc hà bình thản đánh máy. Thiên Tỉ cầm thỏi bạc hà, lại cầm điếu thuốc, đem lên bàn cân so sánh, rốt cuộc vẫn là vứt điếu thuốc đi.

"Sao tôi. . ."

Cảnh duy nhất trước khi bị đánh ngất là Fujuwara áy náy nhìn cậu, toàn bộ gian phòng sáng rực. Sau đó. . .

"Đã có đủ thông tin về tổ chức đó, được thành lập bởi một đại thiếu gia tên là Triệu Cát Long, gồm mười hai người, hiện đang tuyển thêm thành viên. Ừm, một nhóm thanh niên ăn chơi trác táng không có kỷ cương luật pháp, từng dây vào vụ sử dụng shisha và ma phiến." Lưu Chí Hoành tổng kết: "Có thể gọi cảnh sát rồi."

"Ai đã lấy tài liệu về?"

"Thiên Tỉ." Vương Tuấn Khải ngậm muỗng: "Còn tôi thì lấy – cậu – về."

"Anh sao lại ở đó?"

Vương Nguyên ngây ngẩn, việc điều tra Chain này có liên quan gì đến hắn đâu?

"Không phải tôi đã nói, tôi lúc nào cũng ở bên cạnh cậu sao?"

Vương Tuấn Khải mỉm cười, Vương Nguyên hơi sững sờ nhìn hắn, trong phút chốc không biết nói gì.

"Cái người tên Fujuwara đó. . ." Lưu Chí Hoành cắt ngang mạch cảm xúc, có vẻ bất đắc dĩ nói: "Là một cảnh sát ngầm dưới trướng của Eagle."

Eagle. . .?

Vương Nguyên phát hiện ra, Vương Tuấn Khải đối với cái tên này vô cùng mẫn cảm. Có phải Thiên Tỉ, Lưu Chí Hoành và Vương Tuấn Khải đều biết người tên Eagle này không?

Nhất thời, cậu cảm thấy mình một chút cũng không hiểu Vương Tuấn Khải.

"Có lẽ cậu ta tưởng Vương Nguyên thực sự muốn gia nhập Chain nên ra tay trừ khử, tránh để cậu gặp nguy hiểm." Lưu Chí Hoành sờ cằm: "Tuy là xuất phất từ ý tốt, nhưng kẻ về phe Eagle đều là người xấu!!"

Vương Nguyên giật mí mắt, sao Lưu Chí Hoành đột nhiên giống Vương Tuấn Khải thế này?

Loay hoay một hồi, Vương Tuấn Khải trở về khách sạn, chờ tin cảnh sát bắt đám người kia, đồng thời nhắc Lưu Chí Hoành thẩm tra Trần Trần.

Trần Trần vào Chain chưa bao lâu, bị giam giữ mấy tiếng đồng hồ là được thả ra. Bất quá hắn thoát khỏi cảnh cục chưa bao xa đã bị một chiếc xe hốt đi, không kịp chống cự.

"Nói đi, tại sao cậu chụp ảnh tôi?"

Trần Trần co rúm ngồi sau ghế, lấm lén nhìn người lái xe mặt lạnh như tiền, còn có một thiếu niên ngủ gật trên ghế phó lái, trên người phủ thêm một tấm áo khoác, đối diện là cậu trai khả ái đáng yêu mà hắn vẫn đang bám đuôi - đang nghiêm túc nhìn hắn, khớp tay giòn răng rắc, đảm bảo nếu hắn không thành thật khai báo thì khả năng nguyên vẹn ra khỏi xe là 0%.

"Có người thuê tôi làm việc này."

"Là ai?"

Trần Trần nơm nớp lo sợ, cắn răng nói: "Là một người che kín mặt mũi, rất cao, giọng nói cương quyết, sức lực rất lớn."

"Tóc hắn có phải màu vàng không?"

"Là đen tuyền, hơn nữa còn cắt rất gọn gàng sạch sẽ. . .Tôi chỉ chụp ảnh lén thôi, tôi thực sự không làm gì nữa hết!!!"

Trần Trần ngay sau đó bị đá ra khỏi xe, vội vã chạy như chạy giặc, ai ngờ hắn vừa quẹo vào ngõ hẻm lại tiếp tục bị bắt, hắn khóc không ra nước mắt, suýt chút nữa quỳ xuống cầu xin.

"Người thuê cậu trả giá bao nhiêu?"

"Mười, mười vạn."

"Tôi trả gấp đôi, cậu tìm cách dụ hắn ra."

Trần Trần muốn từ chối rồi, chỉ là lưỡi dao gấp trong tay người kia quá mức chói mắt. Khϊếp đảm một hồi hắn cũng miễn cưỡng đồng ý.

Vương Tuấn Khải mặt không cảm tình đứng nhìn Trần Trần chạy đi, nhét dao vào túi quần. Eagle, lần này tôi ở trong tối anh ở ngoài sáng, muốn âm mưu gì với thỏ nhà tôi, đợi anh tìm được được tôi rồi hẵng nói.

HẾT CHƯƠNG 4

(*) Atropine: chất kí©h thí©ɧ gây ảo giác điên loạn, có nhiều trong hoa loa kèn.