Chương 14

Hoắc Bình hai ba miếng liền ăn xong phần của mình, chưa đã thèm mà liếʍ liếʍ môi, tầm mắt rơi xuống đồ ăn trong tay đồng đội , “Không đói bụng thì đưa cho ta.”

Nguyên Bồi: “……”

Đồng bạn lượng cơm ăn hắn đương nhiên hiểu rõ, nghe vậy tức khắc không thèm suy nghĩ gì nữa, cuống cuồng ôm chén vùi đầu ăn.

Hoắc Bình thấy thế nhếch miệng cười.

Tiểu tử này chính là không quá đói, trong lòng nó đang nghĩ gì, trong lòng thế tử gia đều hiểu rõ!

Hắn thích ý mà sờ sờ cái bụng, mới muốn nói lời nói, lại thấy Từ Mậu Tài chống một cây nhánh cây chậm rì rì dịch lại đây, lập tức cảnh giác nói: “Làm sao vậy?”

Từ Mậu Tài bồi cười nói: “Vị đại nhân này, ta muốn cùng tạ đại nhân nói nói mấy câu.”

Nguyên Bồi cơm nước xong nghe vậy liền đem cái bát ném vào lửa, ngọn lửa nhờ mỡ heo trên chén lập tức cháy phừng lên, “ Làm sao hả, lão bà ngươi hại đại nhân của chúng ta không thành, giờ ngươi lại muốn làm hoà sao?”

Cho dù cố ý hay vô ý, Nguyên Bồi đối Từ phu nhân rất căm ghét, đối Từ Mậu Tài liên lụy Tạ Ngọc phải ngủ bờ ngủ bụi qua đêm càng căm tức hơn.

Hừ, hai vợ chồng này chính là tai họa!

Nếu không có hai cái người phiền toái này, bọn họ cũng không cần phải đi chuyến này.

Từ Mậu Tài vừa nghe, thiếu chút nữa khóc ra tới.

Làm sao ta dám làm chuyện đó!

“ Phu thê hai người chúng tôi tuyệt không dám có cái tâm tư này a! Chỉ là thật sự kỳ quặc……”

Không đợi Nguyên Bồi lại mở miệng chèn ép, Tạ Ngọc đã nghe thấy động tĩnh ở bên này,

“ Đưa hắn lại đây.”

Mã Băng đứng dậy lảng tránh,“Ta đi làm thuốc đây.”

Tạ Ngọc khẽ gật đầu , chờ Mã Băng mới vừa đi ra vài bước, lại tựa không chút để ý mà nói, “Mã cô nương biết công phu sao?”

Kể từ khi bị bịt mắt, các giác quan của anh ta đã được phóng đại lên nhiều lần. Cho nên có thể phân biệt được các bước chân gần xa.

Trong đó có một tiếng bước chân đặc biệt xa lạ, đương nhiên là của Mã Băng, người hôm nay vừa mới gặp được.

Mà anh ta cũng chú ý tới, bước chân của đối phương đặc biệt uyển chuyển nhẹ nhàng. Nếu lúc nãy đối phương không có chủ động ra tiếng, chính mình sẽ không thể phát hiện ra tiếng bước chân của đối phương.

Hơn nữa trên mặt đất tràn đầy cỏ khô và lá rụng, chỉ cần chạm nhẹ nhàng vào sẽ có một chút âm thanh vỡ vụn, nhóm người Nguyên Bồi còn không thể nào tránh được, nhưng cô ấy thì không sao.