Chương 16: Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong(1)

Không đúng, có phải hay không hắn ta đã biết chuyện gì đó?

Tạ Ngọc cười như không cười, ngón tay chậm rãi gõ trên đầu gối,

“Thật sự không có?”

Từ Mậu Tài trên trán đột nhiên chảy ra mồ hôi, ngực càng là dính nhớp một mảnh.

Ông ta lại muốn phủ nhận một lần nữa, nhưng thật sự không xác định đối phương có nắm giữ chứng cứ gì hay không. Nếu thật là như vậy, chính mình chẳng phải phạm tội cố ý giấu giếm tội phạm?

Từ Mậu Tài nhanh chóng thầm tính toán trong lòng.

Nếu chỉ đơn giản là tội không biết cách dạy con, nặng nhất tiểu súc sinh kia sẽ chết, chức quan của mình sẽ mất. Bị đày đến thanh sơn ở không lo không củi đốt, ông ta năm nay mới ngoài năm mươi, còn có thể tái sinh!

Nhưng nếu bị buộc tội khi quân*…… Nhưng, tên súc sinh kia dù sao cũng là cốt nhục do chính mình đẻ ra! Bao năm cưng chiều như vậy, nếu không có nó, thật sự là đau thấu tâm can.

*Tội bất tôn quân là sự xúc phạm chống lại phẩm giá của một vị vua trị vì hoặc chống lại một quốc gia. Hành vi này lần đầu tiên được xếp vào tội hình sự chống lại phẩm giá của Cộng hòa La Mã thời La Mã cổ đại.

“Ngươi đang chần chờ, ngươi muốn đánh cuộc một phen sao ?” Tạ Ngọc đột nhiên nói.

Cả người Từ Mậu Tài đổ mồ hôi đầm đìa, trong chớp nhoáng làm quyết định, “Đại nhân chê cười, ta chỉ là hối hận không có thể hảo hảo dạy dỗ……”

“Ồ,” Tạ Ngọc lại nói,

“Nói như vậy, chuyện này cùng ba năm trước đây Từ đại nhân đột nhiên đi từ Ninh Châu ra ngoài thành Thanh Hư Quan không có gì liên hệ đi?

Nguyên liệu để làm thuốc phiện bao gồm: chu sa, phèn chua, lưu huỳnh, thạch anh chi, những nguyên liệu cũng không phức tạp, thậm chí người bình thường cũng có thể dễ dàng đặt mua.

Nhưng công thức mấu chốt nhất cùng phương pháp luyện chế, tất cả đều do một bộ phận người nhỏ, chẳng hạn như, các đạo sĩ luyện đan quanh năm.

Từ Mậu Tài tim đập như trống, “ Đương nhiên là không rồi.”

Tạ Ngọc trầm mặc một lát, chợt ẩn ẩn cười khẽ một cái không,

“Trời đã khuya rồi, Từ đại nhân nên tạm đi nghỉ thôi, sáng sớm ngày mai còn phải lên đường.”

“Hoắc Bình , hạ lệnh đuổi khách.”

Từ Mậu Tài lo lắng mà nhìn anh ta hắn một cái, tưởng định nói thêm cái gì nữa, nhưng lại bị Hoắc Bình bên cạnh hạ lệnh trục khách,

“ Mời đi.”

Từ Mậu Tài há miệng thở dốc, mới định xoay người, lại nghe Tạ Ngọc lại hỏi: “Đúng rồi, Mã cô nương ở quý phủ xem bệnh đã bao lâu rồi?”