Chương 22: Canh cá, xôi vịt bọc lá sen, chim cút rán (1)

Cũng chắc chắn rằng, ít nhất trong mấy năm nữa, thuốc phiện sẽ không xuất hiện lần nữa.

Kỳ quặc nhất chính là, bình thường số người tiếp xúc với thằng nghiệp chướng kia chỉ đếm trên đầu ngón tay, tại sao có thể lấy được thứ đồ đó về dùng?

Ông ta thường ngày khí phách hăng hái, ai ngờ lần này đột nhiên gặp phải sóng gió lớn, tính mạnh nhi tử nguy hiểm, chức quan của chính mình cũng ngập tràn nguy cơ.

Chỉ trong mấy ngày ngủi mà ông ta già đi rất nhiều, giờ phút này vài sợi tóc điểm bạc theo gió phiêu lãng, nếp nhăn trên mặt tăng lên, thoạt nhìn qua cảm giác rất thê lương.

Tạ Ngọc coi như nhìn không thấy, vẫn là dùng ngữ khí không ôn hoà nói: “Bệ hạ đều đã có phán đoán sáng suốt.”

Bên kia Hoắc Bình toét miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng muốt, “Từ đại nhân, đi nào!”

Từ Mậu Tài: “……”

Không thể đổi cái cách nói khác sao?

Trên cả quãng đường đi tới chỉ có thể dùng một từ để hình dung Từ Mậu Tài chính là chật vật, ông ta vốn định tìm tạm nơi nào đó để rửa mặt chải đầu một chút mới đi diện kiến vua, nhưng lại suy nghĩ thêm, nếu vẻ bề ngoài của chính mình quá mức chỉnh tề, chẳng phải tự biểu hiện ra mình là người vô tâm không tim không phổi sao?

Nhưng trái lại, dáng vẻ cái phong trần mệt mỏi thê thê thảm thảm, có lẽ sẽ khiến Thánh Thượng rủ lòng thương một chút, từ từ nhẹ tay xử lý.

Suy nghĩ đã định, ông ta chỉ vỗ vỗ qua vết nhăn trên quần áo,sau đó miễn cưỡng đi theo Hoắc Bình vào cung.

Bên kia, sau khi Mã Băng cùng đám người Tạ Ngọc từ biệt, liền ở trong thành đi dạo.

Cô tới Khai Phong Phủ đương nhiên có mục đích khác, nhưng câu nói “Muốn biết thêm kiến thức về thủ phủ phồn hoa” thật sự không phải giả dối.

Lúc này Khai Phong Phủ đừng nói ở riêng trong vương triều Đại Lộc,cho dù nhìn sang nước ngoài, cũng là một trong số ít nơi phồn hoa, nhân gian cực lạc hiếm có. Tất cả việc ăn, mặc, ở, đi lại hay ăn nhậu chơi bời, chỉ cần có người tưởng tượng ra, điều gì cũng có thể thành hiện thực.

Ngay diện mạo và y phục của người dân địa phương cũng khác biệt, họ đều thể hiện sự kiêu ngạo,khí phái của người dân thủ đô.

Vào tháng ba của mùa xuân, lúc ấm lúc lạnh, nhưng rất nhiều nhóm nam thanh nữ tú trẻ tuổi đã gấp không chờ nổi mà thay đổi y phục diễm lệ của mùa Xuân.

Chải búi tóc mới mẻ độc đáo và tinh nghịch,đeo toàn bộ phụ kiện mới toanh, cây trâm kim loại, kình la phiến, tốp năm tốp ba người tụ tập, gọi bạn gọi bè,nói cười ở đầu đường.