Chương 26

Cô nhanh chóng tính toán ở trong lòng, lại đi xem xét thi thể kia thêm lần nữa.

Khuôn mặt của người chết nghiêng xuống dưới, không thể nhìn chính diện, nhưng từ hình dáng cơ thể, đôi tay cùng non nửa khuôn mặt lộ ra có thể đoán rằng người này sẽ không vượt quá ba mươi tuổi.

Trang phục của anh ta rất đơn giản, xiêm y* giày vớ đều làm từ vải bông rẻ tiền, nhưng kiểu dáng thực mới mẻ độc đáo……

**********Là một danh từ chỉ quần áo mặc và mũ, hay có cách nói khác là xiêm áo. Đây là cách gọi đồ mặc của người quyền quý thời phong kiến xưa.

Mã Băng đang muốn tiếp tục xem xét thi thể, bỗng nhiên từ xa truyền đến rất nhiều tiếng bước chân hỗn độn, còn xen lẫn các loại âm thanh nói chuyện:

“……Theo ta, tốt nhất chúng ta cứ ở trong thành chờ là được, tại sao lại phải tới địa phương quỷ quái này!”

“Ngươi sợ cái gì, làm sao cho giống một người đàn ông bình thường đi! Đừng để cho tôn tử nhìn chê cười!”

“Trời đã sáng, lão lục còn không có trở về, không biết đã xảy ra chuyện gì?”

“Hay là thật sự bị quỷ bắt đi đi?”

Lão lục?

Mã Băng cúi đầu nhìn mắt thi thể.

Từ “Quỷ” vừa được thốt ra, hơi thở của mấy người kia nhất thời đều trở nên rối loạn trong chớp mắt, sau một lúc ngắn ngủi trầm mặc qua đi, các loại từ ngữ thô tục trên phố phường lập tức bùng nổ, đổ ập vào hướng người vừa nói chuyện.

Mẹ nó, cái hay không nói, lại thích nói cái dở, đi tới cái nơi dày đặc quỷ khí này thật đáng sợ, nếu không phải trời đã sáng, mấy người huynh đệ đi cùng nhau, thì không biết ai dám tới tiếp?

Thế nhưng thằng nhãi này lại dám nói đến loại chuyện cấm kị đó!

“Lão lục!”

“Lão lục!”

“Lão lục a, đừng trốn nữa, ngươi thắng rồi, các huynh đệ đều thua hết rồi!”

Mọi người mắng xong, không dám đi lại khắp nơi nữa, mà đứng ở một chỗ gân cổ lên kêu lên.

Mã Băng từ phía sau ngôi mộ nghiêng nghiêng đầu, phát hiện có tổng cộng bốn người tới, đoán chừng khoảng hơn hai mươi tuổi, ăn mặc rất giống người chết, ẩn ẩn lộ ra điểm không đứng đắn.

Bọn họ ôm chặt lấy nhau, cuộn thành một vòng tròn, nhún vai run run rẩy rẩy mà hét lên.

Một người trong đó vô tình nhìn về phía này, trong lúc vô ý bắt gặp ánh mắt Mã Băng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền gân cổ ngao ngao kêu to lên, “Má ơi, quỷ nha!”

Ba người còn lại vốn đã khẩn trương, nhưng khi bọn hoi bị tiếng kêu này tác động đến, khiến cho dây thần kinh căng thẳng đứt một cái “Bang”, trong đầu “Ong” một tiếng, không thèm suy nghĩ gì, cũng hú hét theo.