Chương 42

“ Hằng ngày, Từ Lãng đi đây đều có người đi sau theo dõi, gần đây không hề tiếp xúc với bất kì người khả nghi nào, trước đây con từng hỏi qua Từ Mậu Tài, trong nửa năm nay, Chỉ có một người ghé qua Từ phủ, đó chính là Mã Băng.”

Từ Lãng lại hút thuốc phiện thêm lần nữa cũng không có gì ngạc nhiên, việc đại phu tới Từ phủ cũng không gì kỳ quái, nhưng thật đúng lúc là sau khi đại phu tới, Từ Lãng lại “Nhặt được” thuốc phiện, chẳng lẽ không có gì đáng để điều tra sao?

Đại phu, vừa lúc chính là một trong những người có thể tạo ra thuốc phiện.

Đồ Hào có chút ngoài ý muốn, “Ta cho rằng con đánh giá cao cô nương kia”

Cho nên mới tìm mọi cách đem người đến Phủ Khai Phong.

Tạ Ngọc cũng không có phủ nhận điều này, nhưng sự hoài nghi của anh ta cũng sẽ không giảm nếu lí do đơn giản chỉ là đánh giá cao một người nào đó.

Anh ta đã gặp qua quá nhiều người tài hoa hơn người sau đó lại nhầm đường lạc lối, trong đó không thiếu thanh niên tài tuấn khí phách hăng, hay là trụ cột của nước nhà trong nhiều năm.

Những người đó không đáng ngưỡng mộ sao? Nhưng bọn họ vẫn sẽ sa đoạ bởi rất nhiều lí do khác nhau.

Thời gian và thân phận Mã Băng tới Từ phủ quá mức trùng hợp, huống hồ thật ra cô cũng có đủ năng lực để làm những điều như vậy……Cho nên trước khi sự thật được phơi bày, tất cả mọi người đương nhiên nghi ngờ.

Đồ Hào có thể lý giải ý tưởng của anh ta, “ Nhưng đây là chuyện quan trọng đối với sự trong sạch của mỗi người, nên phải hành động một cách thật cẩn thận.”

Tạ Ngọc nói: “ Đương nhiên là như vậy.”

Hiện giờ anh ta không có chứng cứ, đương nhiên sẽ không biểu lộ những hoài nghi của mình ra bên ngoài.

Một khi bị rắc rối bởi những ý kiến trái chiều,anh ta sẽ không bao giờ dám phán đoán một cách vô tư được nữa.

Nguyên nhân chính là vì nhân tài, cho nên anh ta mới yêu cầu thêm thời gian, yêu cầu phải quan sát một cách chậm rãi và tinh tế.

“Cũng được, thúc* muốn làm gì thì làm đi.”

*chú

Nếu vị cô nương kia thật sự là đầu sỏ gây tội, bọn họ sẽ luôn theo dõi một cách sát sao, cũng không sợ sẽ có chuyện gì không hay xảy ra.Thật sự, nhậm chức ở chỗ này tuyệt đối tốt hơn so với phiêu bạc một mình ở bên ngoài, mà Khai Phong Phủ cũng vui mừng khi có thêm nhân tài, đôi bên đều có lợi.

Tạ Ngọc cảm ơn ông ra, lại nói thêm vài câu, đứng dậy cáo từ.

“Con không sợ sẽ bị cô ta hạ độc sao?” Giọng nói của Đồ Hào mang theo vài phần chế nhạo từ phía sau lưng truyền đến.