Chương 7: Xem bệnh (2)

Thấy cô tiến vào, mọi người đều nhìn qua đây.

Một đại hán mặc quân phục tiến lên ôm quyền nói: “Cô nương chính là đại phu sao ? Làm phiền cô xem bệnh cho đại nhân của chúng tôi một chút.”

Hắn ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, người cường tráng như con gấu đen, nhưng nói chuyện thực khách khí.

Lúc này sắc trời sắp hừng đông, tầm mắt của Tạ Ngọc lại bị cản trở, chỉ mơ hồ thấy một bóng dáng tới trước mặt, đầu ngón tay mang theo mùi hương thuốc bắc đưa tới, “ để ta xem một chút.”

Mã Băng dùng đầu ngón tay vê một chút bột phấn màu trắng ngửi, rồi gọi người mang cây nến tiến lên để nhìn kỹ vào đôi mắt của Tạ Ngọc.

Ánh sáng thực sự không tốt cho nên Mã Băng tiến đến cực gần, hô hấp nhẹ nhàng chiếu vào mặt Tạ Ngọc vừa mềm mại vừa nóng bỏng.

Lông mi Tạ Ngọc run run, có chút không được tự nhiên, lui về phía sau một bước.

Ngoại trừ nhũ mẫu chăm sóc hồi nhỏ và mẫu thân,anh ta chưa từng gần một người phụ nữ nào đến như vậy.

Mã Băng nhướng mày, khóe môi hơi nhếch lên.

Thấy nhiều nhị thái tổ* da^ʍ tà háo sắc, người biết thân biết phận như này thật hiếm lạ.

*Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

Đôi mắt chỉ Tạ Ngọc hơi có phiếm hồng, ngoài ra không có bị thương gì ở bên ngoài.

“Đây là phấn mà nữ tử dùng hằng ngày để trang điểm, tên là tích lộ hương,” thấy phần lớn đều rơi tại trên mặt đất cùng trên người hắn, Mã Băng nói, “ Bị rơi vào không nhiều lắm, không phải lo lắng.”

Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, “ Lại đây, múc nước……”

Lại nghe Mã Băng tiếp tục nói: “Tuy chỉ là phấn phủ, nhưng bên trong có chút vôi, phấn rôm và xà cừ……”

Cô lại tiếp tục nói, thoạt nghe vấn đề cùng trang điểm chải chuốt không có gì quan hệ, “Tùy tiện dùng nước rửa khả năng sẽ bỏng rát đôi mắt.”

Đám nha dịch hai mặt nhìn nhau, Nguyên Bồi càng là đầy mặt khϊếp sợ:

“ Vậy là phải để nguyên phấn này trên mặt sao?”

Ngay cả Tạ Ngọc - người vẫn luôn không lên tiếng giữa mày cũng nhịn không được giật giật.

Mã Băng đầu tiên cẩn thận loại bỏ phấn chưa tan ra khỏi mắt Tạ Ngọc một cách nhẹ nhàng và khéo léo, sau đó sai người mang đến nước sạch đã đun sôi và để nguội.