Chương 1

Mùa đông năm đó, ta bệnh nặng nằm liệt trên giường, là một người sống sờ sờ vậy mà bị bỏ đói tới chết.

Phu quân của ta chỉ một lòng ở bên La thị kia đến cả một cái liếc mắt cũng đều không cho ta, hắn chỉ lệnh cho hạ nhân cuốn ta trong một manh chiếu rách rồi chôn cất qua loa ở một cái hậu viện cũ nát không người lui tới.

Ta một mình cô độc một phương, bị sương tuyết bao trùm.

Khi biết tin ta chết, suốt cả một đêm hắn trèo tường vào đào mộ ta!

Ta, lúc này vốn đã là một con ma, hoàn toàn bị dọa sợ khi nhìn thấy cảnh tượng này!

Tiêu Vũ - một vị quyền thần cao cao tại thượng vậy mà nửa đêm nửa hôm lại trèo tường vào, trộm thi thể của ta mang đi.

Hắn đem ta về chôn ở gốc cây hòe già bên ngoài thư phòng của hắn, lại lệnh cho người xây thành một cái đình hóng gió, che mưa chắn gió cho ta.

Hắn đặt một cái bàn trà bên trong đình hóng gió. Lúc rảnh rỗi, hắn sẽ ngồi trong đình uống trà đọc sách, trừ khi phải ra ngoài thì gần như cả ngày hắn đều ở trong đình.

Thỉnh thoảng lại tự nói vài câu về cuộc sống hàng ngày, giọng nói âm trầm giống như muốn gửi lời đến ai.

Lâu dần, cuộc đời của vị đại thần này đối với ta tỏ tường như lòng bàn tay. Ta biết được hắn từng bước đi đến đỉnh cao quyền lực ra sao. Ta cũng biết hắn thâm tình cất giữ trong lòng một bóng hình mà cả đời này không cách nào quên được.

Vì bóng hình đó mà hắn đã từ chối bao mối hôn sự tốt đẹp, vậy mà cả đời này hắn cũng không thể ở bên cạnh nàng ấy.

Năm tháng thấm thoát trôi nhanh, ngày lại ngày, năm này lại đến năm khác.

Hắn công thành danh toại, tiếng lành đồn xa khắp kinh thành, một thân vinh hoa phú quý cáo quan về quê ở ẩn.

Ngay cả ta cũng mơ mơ hồ hồ không rõ ràng là mấy năm qua là ta ở bên cạnh Tiêu Vũ hay chính Tiêu Vũ đã ở cạnh bầu bạn cùng ta.

Ta nhìn thấy một đoạn đường đời dài nhưng cô độc của hắn, từ một thiếu niên khôi ngô tuấn tú đến một lão tử bát tuần, tóc mai như tuyết.

Sau đó, hắn lâm bệnh nặng, thuốc và kim châm đều đã vô phương cứu chữa, qua đời ở Tây Sơn. Trước lúc lâm chung, hắn dặn dò các học trò thân thiết:

“Đợi ta đi rồi thì đem ta cùng người trong đình kia hợp táng.”

Tiêu lão thừa tướng hô phong hoán vũ bao nhiêu năm, cả đời không vợ không con nhưng đổi lại có rất nhiều học trò đáng tự hào.