Chương 3

“Hương Thảo, ta không có việc gì đâu, em đừng lo lắng!”

Ta ổn định lại cảm xúc, trấn an Hương Thảo, ở trong lòng bắt đầu tính toán chuẩn bị.

Nếu ta muốn thoát khỏi vận mệnh bi thảm của kiếp trước, vậy chắc là phải diễn một tuồng kịch cho thật hay rồi!

Trước mắt, ta vẫn nghĩ đến người kia, kiếp trước hắn vì ta mà đào mộ đem ta về che chở, lại còn thay ta báo thù rửa hận, nguyện vì ta mà cả đời một thân cô độc, không vợ không con!

Tiêu Vũ!

Ta nhanh chóng viết một phong thư, giao lại cho Hương Thảo.

“Hương Thảo, em mau đi đưa phong thư này cho Tiêu đại nhân.”

Hương Thảo nhận lệnh do dự, hỏi ta:

“Tiểu thư, người muốn đưa phong thư này đến Tiêu đại nhân ở cạnh Xuân Phong Uyển sao?”

“Không sai! Phong thư này phải được giao tận tay cho hắn, em phải ở lại bên đó chờ hắn.”

“Chờ Tiêu đại nhân? Vì sao phải chờ ạ?”

Mặt Hương Thảo mờ mịt không hiểu gì.

Kiếp trước, khi ta đang bệnh nặng, Hương Thảo vì muốn trộm cho ta một chút cháo nóng mà bị đánh chết, năm đó chỉ vừa bước qua 16 tuổi.

Kiếp này, ta sẽ che chở cho Hương Thảo, cho nha đầu này những tháng ngày bình yên, một đời vui vẻ!

Ngày này ở kiếp trước khi xảy ra chuyện, Hương Thảo vì thương ta mà thay ta bất bình, liền bị lão phu nhân cho người vả miệng mười cái.

Nhớ tới việc này, ta liền đau lòng!

Ta chưa biết kiếp này vạn sự có thể chuyển biến hay không, trước mắt cứ phải đảm bảo cho Hương Thảo bình an cái đã!

Chuyện vui tiếp theo ta sẽ tự mình giải quyết.

Ta không giải thích nhiều, chỉ dặn dò Hương Thảo:

“Em nhất định phải chờ đến lúc tận tay đưa được thư cho Tiêu Vũ, sau đó thì đi theo hắn, nhớ chưa?”

Mặt Hương Thảo đầy lo lắng nhưng tính tình vốn ngoan ngoãn nên liền gật đầu.

“Dạ thưa tiểu thư! Tiểu thư ơi, người nhớ cẩn thận nhé!”

Ở chính viện của Trương gia có Trương lão phu nhân, có tên phu quân chết tiệt của ta cùng vị cô nương đang mang thai con của Trương Nham kia nữa.

Trước đây, mỗi lần ta đến đây đều sẽ cung kính hành lễ, hôm nay ta lại không nói gì mà trực tiếp ngồi xuống.

Lão phu nhân thấy vậy liền khó chịu, hai mắt trừng lớn, bộ dạng giống như muốn mắng người nhưng lại thôi.

“Ngươi......”

“Mẫu thân!”

Trương Nham dùng ánh mắt ngăn bà ta lại.

Ta biết, hôm nay ba người bọn họ còn đang chuẩn bị nhận lỗi cùng ta nên bất kể ta có làm gì họ cũng sẽ nhịn!

“Phu quân, tỷ tỷ nổi giận rồi phải không?”

La San nhẹ lôi kéo ống tay áo của Trương Nham.

Trên gương mặt có ngũ quan vô cùng bình thường kia chính là dáng vẻ trà xanh ủy khuất trong truyền thuyết!