Chương 1: Tiểu thiếu gia khao khát

Thủ đô Tinh Hoa là nơi phồn vinh nhất đất nước lúc bấy giờ, tại đây có ba gia tộc lớn nắm giữ thị trường bao gồm Triệu, Vương, Chiến. Ba gia tộc gần như đứng nhất về mọi mặt từ kinh tế cho đến quân sự, không ai hơn ai mà cũng không ai thua ai.

Cả ba gia tộc lớn như vậy tất nhiên là đã có người thừa kế sự nghiệp gia đình, chuyện đấy không có gì là lạ. Nhưng chuyện mà mọi người đang bàn tán sôi nổi nhất ở đây chính là cậu ấm nhà Triệu gia - Triệu Mộc Quan, nghe đồn người nọ là một song tính nhân lớn lên xinh đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, làn da trắng nõn nà và da thịt vô cùng mềm mại, bất cứ ai trông thấy sẽ bị cậu ta đớp hồn ngay lập tức.

Tuy lời đồn thì là vậy nhưng từ trước đến nay rất ít người gặp qua gương mặt của cậu ấm ấy bao giờ bởi gia tộc Triệu gia che đậy rất kĩ lưỡng.

Còn nhớ mấy năm về trước, có một lần vị tiểu gia song tính này lén trốn ra ngoài dạo phố có một vòng thôi mà đã gây náo động cả một vùng trời, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn kể cả nam lẫn nữ, già hay trẻ đều ngoảnh mặt nhìn cậu, phải nói sức thu hút là 100% tuyệt đối trong mắt mọi người, hình như lần đó cậu ta còn được lên trang báo đầu tiên của quốc gia nữa. Nhưng bấc quá thế lực Triệu gia quá lớn, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã gỡ xuống toàn bộ những bài báo kia, báo hại cho những người tò mò về dung nhan của cậu lại càng phải tò mò hơn thế nữa.

Theo lẻ đó mà tin đồn càng ngày càng lan rộng hơn nữa, thế nên cha Triệu để bảo vệ đứa con út của mình mà đã nhẫn tâm ngăn cấm túc không cho Triệu Mộc Quan bước chân ra ngoài trước khi đủ 18 tuổi, mọi sinh hoạt, học tập, ăn uống và vui chơi đều gần như trải qua trong gia đình.

Nhưng thật ra cũng rất may mắn vì cậu còn có mẹ và các anh trai trong nhà, cứ mỗi dịp cha bận đi công tác thì mẹ hoặc anh trai sẽ lái xe dẫn cậu đi chơi một vòng cho thỏa thích mới thôi.

Còn những người khác bên ngoài cứ tưởng vị thiếu gia song tính xinh đẹp ấy bị ngăn cấm với thế giới xung quanh sẽ không bị nhiễm bụi trần, thế nhưng lại không thể ngờ được rằng vị tiểu thiếu gia xinh đẹp gần như hoàn hảo trong mắt mọi người lúc này lại đang phát da^ʍ trong chính căn phòng của mình.

"Ưʍ... sướиɠ quá... tê l*и quá rồi..."

Triệu Mộc Quan đưa hai ngón tay vào l*и nhỏ, liên tục đâm vào rút ra giống như mình thật sự đang bị đυ. ȶᏂασ vậy.

"Cốc cốc"

"Tiểu thiếu gia đến giờ cơm rồi, nhanh xuống ăn thôi."

"A...ưʍ... bác Phúc bảo mọi người... chờ cháu một chút... ưm"

Mặc cho lão quản gia ở bên ngoài gõ cửa, Triệu Mộc Quan lúc này lại đang nằm trên giường lớn, tự vạch hai chân mình ra, đôi tay đang không ngừng đâm rút vào lỗ l*и đang phát da^ʍ của mình, cả căn phòng phát ra những âm thanh "nhóp nhép" nghe dâʍ đãиɠ lạ thường.

"Aaa... sướиɠ quá... nữa, sâu quá... rách l*и mất rồi..."

Tay phải Triệu Mộc Quan không ngừng móc ngoáy vào lỗ da^ʍ của mình, tay trái thì đưa đến xoa đầṳ ѵú hồng hào, bên miệng lại không ngừng phát ra tiếng rên rĩ mê người. Nếu mà có ai bước vào phòng lúc này thì chắc chắn kẻ đó sẽ bị bé da^ʍ này câu hồn cho chết mất thôi.

Triệu Mộc Quan vốn là một song tính nhân nên ngực cũng không giống những người khác. Đầṳ ѵú hồng hào nhô cao, cả bầu ngực không to quá, chỉ là vừa mềm vừa đầy đặn hơn những nam sinh khác một chút mà thôi.

Mộc Quan rên rĩ xoa nắn đầṳ ѵú của mình, cơn sướиɠ cứ liên tục ập đến làm cậu càng thêm dâʍ đãиɠ kêu da^ʍ.

"Cốc... cốc"

"Thiếu gia, trong phòng sao lại phát ra tiếng rên thế?"

Phúc quản gia chuẩn bị rời đi thì bên tại lại nghe thấy âm thanh rên rĩ phát ra từ bên trong căn phòng, vì tò mò, ông đã ghé sát lỗ tai mình vào cửa, chú ý lắng nghe từng nhất cử nhất động ở bên trong.

"Ưʍ...bác Phúc... không có... không có tiếng rên rĩ..."

Nhận thấy cánh cửa đang được hé mở một đoạn, phát hiện ra có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, Triệu Mộc Quan lúc này lại không cảm thấy sợ hãi mà lại càng hưng phấn gấp bội hơn nữa. Bé chỉ ước một điều rằng bây giờ sẽ có người bay vào đυ. bé đến dục tiên dục tử lúc này thôi,tốt nhất là cái người đang lấp ló ở cửa nhìn trộm mình thủ da^ʍ.

"Ưmm... sướиɠ quá đi mất... ȶᏂασ... ȶᏂασ em nữa đi...aaa"

Triệu Mộc Quan càng mở rộng hai chân hơn nữa, mục đích để người bên ngoài nhanh chóng lao vào ȶᏂασ mình một trận cho đã đời.

"Ưʍ...sướиɠ chết mất...aa."

Cả căn phòng lúc này tràn ngập tiếng rên rĩ và tiếng nhóp nhép do một tay Triệu Mộc Quan tạo ra.

Mà Phúc quản gia lúc này, sau khi thấy cảnh tượng bên trong thì ngay lập tức ©ôи ŧɧịt̠ trong đủng quần của ông bắt đầu nhô cao.

Ông đã được mời về đây chăm sóc cho Triệu Mộc Quan từ khi cậu vừa được sinh ra, đến nay cũng đã được 18 năm rồi. Thế mà lại không phát hiện bé đĩ này lại dâʍ đãиɠ đến như thế, mới vừa tròn 18 tuổi mà đã dâʍ đãиɠ dám câu dẫn ông vậy rôi.

Bác Phúc tuy là quản gia nhưng ông cũng chỉ vừa ngoài 50 tuổi mà thôi, vì lúc trước là vận động viên điền kinh nên về sau ông vẫn giữ được cơ thể cường tráng của mình. Đương nhiên bản tính ham mê sắc dục của ông vẫn còn đó, nhìn một màn dâʍ đãиɠ mà tiểu thiếu gia bày ra trước mắt khiến ông càng ngày càng mất không chế hơn, thật muốn đẩy mạnh cánh cửa ra lao vào làm chết đĩ da^ʍ đang phát nứиɠ bên trong.

Không ổn, nếu còn nhìn nữa sẽ không khống chế được mất, phải mau xuống dưới.

"Thiếu gia, lão gia và phu nhân đang đợi cậu, phải xuống nhanh thôi."

Nói rồi Phúc quản gia đã xoay lưng bỏ đi, không nhìn đến bé đĩ dâʍ đãиɠ bên trong căn phòng đó nữa.

Lúc Phúc quản gia vừa cất bước xuống lầu thì Triệu Mộc Quan cũng đã hét to một tiếng sung sướиɠ bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính đầy cả một giường.

"Phù... thế mà lại không chịu vào ȶᏂασ mình." Triệu Mộc Quan hừ hừ hai tiếng, nhớ ra mọi người vẫn đang chờ mình nên cậu cũng nhanh chóng thu dọn tàn cuộc, mặc lại quần áo và lao nhanh xuống nhà.

Vừa mới đặt chân xuống bậc thang Triệu Mộc Quan đã đυ.ng trúng ngay vào cơ thể của một người, gương mặt xinh đẹp của bé lúc này đang nằm gọn trong lòng ngực cường tráng của người con trai phía trước.

"Làm gì chạy nhanh thế, bảo bối."

Triệu Kì Sơn, anh trai cả của Triệu Mộc Quan ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của đứa em mình vào lòng, đôi tay lại từ từ đưa xuống bợ lấy cặp mông căn tròn của bé nâng lên, ép sát thân thể cả hai vào nhau.

Triệu Mộc Quan cảm nhận được ©ôи ŧɧịt̠ anh trai đang cọ sát vào lỗ l*и thì ngay lập tức lỗ nhỏ bên dưới bắt đầu rỉ nước, phát da^ʍ trước mặt người anh ruột thịt của mình. Bé hưởng thụ cọ sát cả thân mình vào anh cả, lỗ l*и bên dưới không ngừng áp sát vào ©ôи ŧɧịt̠ lớn ra sức cọ lên xuống, nâng mặt áp vào cơ ngực rắn chắc hít hà mùi hương nam tính đặc trưng của anh.

"Bảo bối đang làm gì đấy."

Nhận ra ý đồ của đứa em đáng yêu nhà mình, Triệu Kì Sơn thầm mắng một câu đĩ da^ʍ, xong lại càng siết chặt cơ thể cả hai lại hơn nữa, ©ôи ŧɧịt̠ bên dưới liên tục cọ lấy mép l*и của Mộc Quan tạm thõa mãn cơn nứиɠ của mình.

"Ưʍ...anh buông em ra... ngạt thở." Triệu Mộc Quan mặc dù được cọ rất sướиɠ nhưng vẫn cảm thấy khó chịu khi anh trai mình ôm chặt như vậy.

Nghe đứa em bảo bối của mình kêu, Triệu Kì Sơn mới lấy lại được bình tĩnh, lập tức nới lỏng tay mình ra, hôn nhẹ lên trán của Mộc Quan.

"Xin lỗi bảo bối, anh cả không cố ý."

Triệu Kì Sơn biết lúc này chưa phải lúc nên cũng tạm thời tha cho bé đĩ da^ʍ trước mặt. Anh tạm ép du͙© vọиɠ của mình xuống bề ngang Mộc Quan lên, từ từ đi xuống nhà.

Được đôi tay cộm cơ bắp của anh trai ôm lấy, Triệu Mộc Quan lại bắt đầu rục rịch, phía dưới lại phát da^ʍ.

"Ưʍ... anh cả thả em xuống đi, em tự đi được mà." Bản thân mà không xuống thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu.

"Sao, lớn rồi không thích anh cả ôm em nữa à?"

Triệu Kì Sơn càng nói càng ôm chặt đứa em của mình hơn, chỉ sợ bảo bối nhỏ lớn rồi sẽ không cần anh nữa.

"Không có, chỉ là... chỉ là..."

Nhìn bảo bối của mình không nói được lý do, Triệu Kì Sơn khẻ cười một tiếng, sủng nịnh nâng bé lên hôn vào trán một cái cho đã ghiền.

Triệu Kì Sơn đang định quay mặt cất bước đi tiếp thì lại thấy có vài ánh nhìn nóng bỏng đang bắn về phía này, chính xác hơn là đang nhìn vào em trai của anh.

Triệu Kì Sơn trừng mắt nhìn đám vệ sĩ đứng canh ngoài cửa, gương mặt vốn đã anh tuấn của anh giờ lại trở nên lạnh lẽo vô cùng. Đừng nghĩ anh không biết cả cái nhà này ngoài phụ nữ ra là không ai không muốn ȶᏂασ chết bảo bối nhỏ của anh, nhìn ánh mắt dâʍ đãиɠ của bọn họ kìa, thật chướng mắt.

"Anh cả?" Triệu Mộc Quan cảm nhận được hàn khí từ anh mình trào dâng, bé khẻ gọi một tiếng.

"Ừm ừm, anh cả ôm em đến nhà ăn."

Hít sâu một hơi lấy lại tâm tính, Triệu Kì Sơn tiếp tục ôm bảo bối của mình đến thẳng nhà ăn, nơi cả nhà đang đợi.