Chương 5: Lộ diện

Lần đầu phá thân đã bị anh cả đυ. ȶᏂασ tàn nhẫn đến như vậy, Triệu Mộc Quan từ trong cơn sảng khoái ngủ một giấc quên cả trời đất. Đến tận sáng hôm sau, khi đã ngủ đủ rồi cậu mới từ từ tỉnh dậy.

Cơ thể trắng nõn nuột nà của mỹ nhân trên giường khẻ động, hàng mi cong vυ"t run rẩy từ từ hé mở, đôi mắt phượng xinh đẹp của mỹ nhân chậm rãi mở ra đón nhận ánh sáng tự nhiên bên ngoài.

Vừa tỉnh ngủ, đại não Mộc Quan đột nhiên hiện lên vài hình ảnh đêm hôm trước, ©ôи ŧɧịt̠ bự của anh cả đã phá thân cậu, cậu bị anh trai ruột ȶᏂασ đến thoải mái kêu da^ʍ, nghĩ đến anh cả anh tuấn dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự ȶᏂασ mình mạnh bạo như vậy, Mộc Quan lại cảm thấy sung sướиɠ nhoản miệng cười, nằm trên giường lăn vài vòng mới đứng dậy.

Thân thể tối hôm qua bị ȶᏂασ thảm đến vậy mà giờ lại cảm thấy thư thái vô cùng, lỗ nhỏ bên dưới cũng không cảm thấy sưng rát hay đau nhức gì hết, có lẻ anh cả đã tẩy rửa và bôi thuốc giúp mình.

"Ưʍ..." Triệu Mộc Quan vươn vai khởi động thân thể, lại phát hiện dưới sân vườn đang phát ra tiếng ồn ào và tiếng quát tháo, thế là cậu liền tiến đến bên cửa sổ mở rèm ra nhìn xuống bên dưới xem chuyện gì đang xảy ra.

Trong sân vườn rộng lớn lúc này đang được bày trí rất hoành tráng, bàn tiệc, đèn led và kể cả màn hình lớn, tất cả đều có đủ. Nhìn mọi người tất bật chuẩn bị như vậy, Triệu Mộc Quan mới sực nhớ ra hôm nay chính là ngày sinh nhật tròn 18 tuổi của mình, ngày mà gia tộc nhà họ Triệu chính thức giới thiệu cậu với tất cả mọi người.

Triệu Mộc Quan nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn tám giờ sáng rồi, nghĩ chắc có lẻ mọi người đang chờ mình bên dưới nên cậu đã nhanh chóng tiến vào nhà vệ sinh, tẩy rửa thân thể mình một lúc mới bước ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cửa đã thấy Phúc quản gia đi đến, Triệu Mộc Quan liền tươi cười lễ phép chào ông một câu buổi sáng tốt lành.

Mà Phúc quản gia lúc này đang đứng khựng lại khi thấy Triệu Mộc Quan xuất hiện. Hôm nay ông lại cảm thấy tiểu thiếu gia nhà ông lại xinh đẹp và quyến rũ hơn trước rất nhiều, khi thấy tiểu thiếu gia cười tươi chào mình, ông liền hít hà một hơi, hô hấp có chút dồn dập, cứ thế đứng nhìn tiểu mỹ nhân xinh đẹp mê người không chớp nổi mắt, quên mất bản thân đang định lên đây làm gì

"Bác Phúc sao thế?" Triệu Mộc Quan đến gần ông, lo lắng hỏi.

Phúc quản gia hoàn hồn, rời tầm mắt không dám nhìn mỹ nhân trước mắt nữa, ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Lão gia và phu nhân cùng các vị trưởng bối đang chờ cậu bên dưới."

"Ông nội và cô chú đã đến rồi sao ạ! Thật tốt quá."

Triệu Mộc Quan sau ngạc nhiên là vui mừng vô cùng, đã lâu rồi không gặp được họ hàng thân thích của mình. Cậu vẫn nhớ rõ, lúc còn bé, các cô chú đã chăm sóc cho cậu tốt không kém cạnh cha mẹ và hai anh là bao. Tất cả mọi người trong gia tộc ai nấy cũng đều yêu thương chiều chuộng cậu, nhất là cánh đàn ông trong gia đình, bọn họ coi cậu như tiểu thiên sứ mà nâng trong tim mình ra sức phục vụ, chiều chuộng và yêu thương cậu hết mức, biến cậu thành một đóa hoa thược dược đầy nɧu͙© ɖu͙© nở rộ trong nhà kính.

"Nhanh xuống dưới thôi." Triệu Mộc Quan vui sướиɠ, nhanh chóng đi theo Phúc quản gia xuống tầng.

Mà bên dưới phòng khách lúc này toàn là người với người, cả gia tộc họ Triệu biết hôm nay là ngày trọng đại của gia đình Triệu Kì Vương nên đã lũ lượt kéo đến nhà ông, chúc mừng ngày thiếu niên song tính duy nhất của cả gia tộc tròn 18 tuổi, cũng như giới thiệu cậu với toàn thể anh em bằng hữu của mình.

"Lão gia, phu nhân, tiểu thiếu gia đến rồi ạ."

Tiếng cười nói trong gian phòng ngay tức khắc ngưng bật lại khi nghe thấy quản gia nhắc đến Triệu Mộc Quan.

Tất cả đồng loạt xoay đầu nhìn về phía cầu thang, lúc này cả không gian đột nhiên im ắng đến lạ thường, ai nấy cũng đều đang đứng như trời trồng khi thấy nhân vật đặc biệt của ngàyhôm nay xuất hiện.

Mặc dù lâu lâu vẫn gặp nhau một lần nhưng hôm nay tất cả lại thấy bảo bối song tính này có vẻ xinh đẹp hơn những ngày trước rất nhiều. Tóc đen dài bóng mượt, dưới hàng mi cong vυ"t là cặp mắt phượng to tròn vừa thuần khiết lại vừa câu nhân đến mê người, đi kèm với đó là chiếc mũi cao và đôi môi mọng nước, nhìn chỉ muốn tiến đến cắи ʍút̼ nó cho thật đã mới thôi. Lại tiếp tục rời mắt nhìn xuống bên dưới, bầu vυ" của tiểu mỹ nhân không to giống phụ nữ cũng không bằng phẳng giống đàn ông, mà nó lại căn phồng lên giống với thiếu nữ tuổi dậy thì, nhìn kĩ còn thấy cả đầṳ ѵú đang nhô cao lên đang ẩn dưới lớp áo trắng như cầu người tới cắn bú một phen. Nhưng quyến rũ nhất chính là vòng eo nhỏ nhắn, cặp mông to bự căn tròn và cả thân thể nuột nà, trắng nõn của tiểu mỹ nhân, tất cả đều cứ thể thu vào mắt của tất cả mọi người trong gian phòng khách lúc bấy giờ, không một ai là không chú ý đến Triệu Mộc Quan.

Nhìn phản ứng của tất cả mọi người khi thấy mình, Triệu Mộc Quan có chút hoảng hốt. Cậu nhìn đến cha mẹ và hai người anh của mình, ngay cả bọn họ cũng đang sửng sốt nhìn mình, làm cậu có chút bối rối không biết phải làm sao. Còn tưởng trên mặt mình có dính gì đó nên cậu đã đưa tay lên, sờ khắp mặt một phen.

Mà hành động này của Triệu Mộc Quan lại khiến cho đám đàn ông trong nhà phải hít hà một tiếng, có người còn chịu không nổi chảy cả máu cam, mà người đó lại không hề phát hiện ra vẫn cứ đứng đấy say mê nhìn mỹ nhân trước mắt, hận không thể tiến đến nâng niu trong lòng.

Lúc này mới có người phản ứng lại, Triệu Kì Sơn say mê tiến đến gần bảo bối của mình, chăm chú nhìn sâu vào gương mặt xinh đẹp đang ở ngay trước mắt. Không biết có phải vì đã trưởng thành hay vừa bị anh phá thân ngày hôm qua, nhưng hôm nay anh lại cảm thấy bảo bối nhỏ của anh xinh đẹp hơn trước rất nhiều, đôi mắt câu nhân của bé đang nhìn anh, cả người bé da^ʍ này hôm nay lại toát lên một vẻ đẹp quyến rũ đến mê người, làm ©ôи ŧɧịt̠ của anh lại nứиɠ đến phát đau, thật muốn nhào đến ăn sạch đỉ da^ʍ quyến rũ này cho thật đã.

"Bảo bối, sao lại càng xinh đẹp hơn thế này."

Triệu Kì Sơn thèm thuồng nhìn bảo bối của anh, không nhịn được liền tiến đến hôn vào trán lẫn chóp mũi bé một cái cho đã thèm.

Về phía Triệu Mộc Quan lúc này, khi thấy anh cả đang đứng trước mặt mình, cậu lại nhớ đến ©ôи ŧɧịt̠ to bự của anh, l*и da^ʍ bên dưới đã ngựa ngứa nữa rồi, cậu lại thầm cảm thán tại sao ©ôи ŧɧịt̠ của anh cả lại lợi hại đến như vậy, cứ khiến cậu mỗi lần nghĩ đến lại thèm thuồng mãi thôi.

Bầu không khí cứ thế ngưng đọng một lúc lâu, mãi cho đến khi có người không nhịn nỗi "Khụ" lên một tiếng mới có thể kéo lại lực chú ý của tất cả những người ở đây.

"Quan Quan bảo bối càng ngày càng xinh đẹp nha. Đến đây cho chú ba ôm một cái nào."

Triệu Mộc Quan nhìn về phía người vừa lên tiếng, nhận ra đây là người chủ tài giỏi của mình. Cậu liền vui vẻ đi đến bên người chú ba, ôm lấy cơ thể cao to của ông, lập tức bị mùi hương bốc ra từ cơ thể ông bao trọn, l*и da^ʍ phía dưới bắt đầu ngứa ngáy, chỉ có thể cọ xát vào cơ thể chú ba cho đỡ ngứa.

"Bảo bối không nên ôm mãi một người thôi nha."

"Đúng vậy đó."

"Quan Quan đến dượng ôm một cái đi."

Triệu Mộc Quan vì được sủng ái mà sung sướиɠ, cậu tiếp tục đi đến ôm từng người chào hỏi, cô dì chú bác, già trẻ lớn bé đều không bỏ sót một ai, có điều cậu lại ôm cánh đàn ông lâu hơn một chút, vừa có thể hít lấy mùi hương của giống đực đặc trưng của từng người, lại vừa có thể tiếp xúc da thịt với họ.

Chú, dượng và cậu của Triệu Mộc Quan đều trạc tuổi bốn mươi, vẻ ngoài ai nấy cũng cường tráng và tuấn tú, hiện tại họ lại diện trên người bộ trang phục cao cấp và phục sức đắt tiền xa hoa lại càng khiến cho họ thêm nỗi bật hơn. Nhưng mà nói về thứ thu hút ánh mắt của cậu thì phải nhắc đến ©ôи ŧɧịt̠ to bự đang cất giấu trong đủng quần của họ, mặc dù cách một lớp qυầи ɭóŧ và một lớp quần tây nhưng cậu vẫn có thể thấy được nó đang gỗ lên trong đáng sợ đến thế nào.

Triệu Mộc Quan thỏa mãn ý da^ʍ, sau khi đi hết một vòng khắp phòng xong thì cuối cùng mới đến bên ông nội của mình, Triệu Bá Thiên, người ông đáng sợ của cậu.

Ông nội Triệu vì lập gia đình sớm nên năm nay ông cũng chỉ vừa đến 60 mà thôi, thân thể ông vẫn còn cường tráng và khỏe mạnh lắm. Thấy ông vẫn đang trừng mắt nhìn mình, Triệu Mộc Quan hơi khựng lại, sợ hãi không dám tiến đến ôm ông. Cậu biết ông nội xưa nay vẫn luôn khó tính và nghiêm khắc với tiểu bối, quan trọng hơn là ông không muốn tiếp xúc da thịt với bất cứ ai cả, ngay cả đó là người trong nhà mình.

Triệu Mộc Quan không dám tiến thêm bước nữa, cố giữ bình tĩnh cong lưng chào ông "Ông...ông nội, buổi sáng tốt lành."

Triệu Bá Thiên nhìn vạt áo rộng của bảo bối nhỏ trước mắt vì cúi xuống mà để lộ ra đầṳ ѵú đủ hồng cùng hai bầu ngực căn phồng trắng nõn bên trong, lúc này mới có phản ứng.

"Quan Quan, qua đây với ông"

Chưa đợi đứa cháu nhỏ của mình trả lời Triệu Bá Thiên đã dứt khoát kéo lấy thân thể mềm mại ấy về phía mình, bợ lấy cặp mông to bự đặt lên cặp đùi săn chắc, cứng cáp của ông. Lập tức một mùi thơm ngọt ngào của mỹ nhân bốc lên nơi khoang mũi, khiến một ông già cấm dục đã rất lâu rồi lập tức nổi lên phản ứng.

Đột nhiên bị ông nội bể lấy, Triệu Mộc Quan lúc đầu có hơi hoảng hốt nhưng thấy ông chịu tiếp xúc thân thể với mình nên cậu đã lập tức vui vẻ ôm lấy ông, còn lớn mật hôn vào má ông một cái, điều mà trước nay chưa ai dám làm kể cả cái, điều mà trước nay chưa ai dám làm kể cả các tiểu bối khác trong nhà.

Bầu không khí vì sự có mặt của Triệu Mộc Quan càng thêm vui vẻ và rộn ràng. Tất cả cùng ngồi lại nói chuyện với nhau, bao bọc lấy Mộc Quan ở giữa nâng niu cậu, hết người này đến người khác đòi ôm một chút, làm cho cái l*и da^ʍ bên dưới của cậu lại càng thêm thèm khát, ướŧ áŧ hơn bao giờ hết.

Mãi cho đến chiều tối, thời gian bắt đầu buổi tiệc cũng đã đến, Triệu Mộc Quan mới được thả ra, cùng người hầu đi thay trang phục đã được chuẩn bị sẵn cho mình.

Khách khứa và người thân của cả gia tộc họ Triệu cũng đã đến đông đủ. Lúc Triệu Mộc Quan xuống thấy khắp nơi trong sân vườn đông nghẹt người, thầm cảm thán quan hệ của gia đình cậu thật rộng lớn, còn có cả những người thành đạt cậu thấy trên tivi nữa.

"Bảo bối xong chưa, ra ngoài với cha nào."

Triệu Kì Vương vừa gặp bảo bối ăn mặc một thân trắng toát bước ra như thiên sứ giáng trần, ông lập tức dính sát tới ôm lấy em bảo bối nhỏ, hôn nhẹ vào trán con trai một cái xong mới tiến vào buổi tiệc.

Sau tiếng chúc mừng của toàn thể những người có mặt tại đây thì buổi tiệc cũng đã chính thức bắt đầu. Triệu Kì Vương ôm eo Mộc Quan suốt quãng đường giới thiệu cậu cho tất cả mọi người, gặp ai Mộc Quan cũng niềm nở cúi chào, gặp ai cũng tươi cười tiếp đón. Mãi cho đến hơn một tiếng sau, sau khi tất cả khách mời đã nhận diện xong thì cậu cũng đã mệt muốn đứt hơi.

Triệu Kì Vương mặc dù bận tiếp khách nhưng vẫn không quên để ý đến bảo bối của ông, sợ bé lần đầu tiếp đón nhiều người như vậy sẽ không quen nên ông đã hôn vào trán bé, nhẹ giọng nói: "Bảo bối, nếu cảm thấy mệt quá thì hãy vào nhà đi, chuyện ở đây cứ để cha và các anh lo được rồi."

Triệu Mộc Quan nghĩ nghĩ, cảm thấy mình cũng đã xong nhiệm vụ ở đây rồi cho nên đã gật đầu đồng ý, dù sao mình ở đây cũng không giúp được gì nên đã nhanh chóng đi vào nhà.

Mặc dù nhân vật chính của buổi tiệc đã đi nhưng vẫn không ai nói năng gì, dù sao bọn họ đến đây mục đích cũng chỉ để gặp xem đứa con song tính mà Triệu gia kĩ lưỡng che giấu có vẻ ngoài thế nào, giờ mục đích cũng đã thành rồi nên cũng không ai nói Triệu gia câu gì quá đáng, dù có nói cũng không ai cả gam dám nói trước mặt một gia tộc lớn như vậy.

Quay lại phía Mộc Quan, sau khi cậu rời khỏi buổi tiệc rồi mới cảm thấy nhẹ hẳn cả ra, ở đấy quá ngột ngạt làm cậu muốn buồn nôn cả lên. Vừa nghĩ xong đã tới, Triệu Mộc Quan nhanh chân chạy đến gốc cây gần đó "ọe" một hơi, những thứ đã ăn từ nảy giờ đều trào hết cả ra.

"Bảo bối, em không sao chứ." Một bóng người nhanh chóng lao đến, đỡ lấy Triệu Mộc Quan vào lòng.

Triệu Kì Lâm từ chiều đến giờ phải chiêu đãi bằng hữu và khách khứa của cha nên đã mệt muốn đứt hơi. Định bụng trốn vào nhà nghỉ ngơi một chút lại thấy cảnh bảo bối của anh đang ngồi một mình ở đấy ra sức nôn vào gốc cây. Khỏi phải nói anh đau lòng đến mức nào.

"Bảo bối, để anh ôm em vào trong."