Chương 15: Ai cho con lá gan này

“Cha, có chuyện gì thế?”

Văn Lê cố nén không vui trong lòng trầm giọng hỏi.

Văn Quốc Đống ném mạnh chồng văn kiện trên tay về phía anh ta: “Nhìn kỹ những thứ này xem? Ai cho con lá gan chạm vào mấy thứ này?”

Văn Lê liếc mắt nhìn văn kiện rơi đầy đất, chỉ trong nháy mắt kinh hãi: “Cha… Không phải như cha nghĩ… Con…”

“Câm miệng!”

Văn Quốc Đống tái mặt, lạnh lùng nhìn người đàn ông kinh hoảng thất thố: “Lúc này đây, nể mặt con họ Văn, là con của ông đây, cha chùi đít giúp con, lại để cha phát hiện có lần tiếp theo, thì cút ra ngoài cho cha!”

“Cha… Con… Con đã biết sai…”

Văn Lê quỳ trên đất luống cuống tay chân nhặt văn kiện và ảnh chụp, trong mắt hiện lên lửa giận không thể kìm chế.

Trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, mãi đến khi Văn Lê thu dọn tất cả mọi thứ, trong lòng run rẩy đứng dậy.

“Cha… Mấy, mấy thứ này làm sao… Làm sao bây giờ…”

Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn máy nghiền giấy bên cạnh, gương mặt âm trầm có thể nhỏ nước: “Khi kết bạn ở ngoài đôi mắt đánh bóng một chút là được! Là người hay quỷ đều không phân biệt rõ, sau này Văn gia để cho con kiểu gì?”

“Sau này con sẽ chú ý.”

Trong lòng Văn Lê nghẹn một hơi, nhưng vừa nhìn thứ trên tay, lại tức tới mức ngực sinh đau.

“Con phải nhớ kỹ, người ta lấy lòng con, nịnh bợ con, không phải vì Văn Lê con, đó là vì con là con trai của Văn Quốc Đống này…”

“Vâng…”

Văn Lê cúi đầu không nói một lời nghe hắn giáo huấn, ở bên ngoài Văn Quốc Đống vẫn luôn là cục trưởng Văn nho nhã lịch sự, chỉ có anh ta biết dưới hình tượng này là lạnh lùng không nói tình cảm.

“Bỏ thuốc sớm một chút.”

Văn Quốc Đống cởi mắt kính ra, lộ ra đôi mắt sắc bén: “Nghe lời mẹ con nói, có con với Tô Bối, con muốn làm gì cha không ngăn cản con.”

Tay Văn Lê cứng đờ: “Cha, bọn con còn trẻ, không muốn có con sớm như vậy.”

“Bây giờ không có con, đợi thêm hai năm cơ thể con hoàn toàn suy yếu lại muốn sao?”

Văn Quốc Đống nghĩ tới Lâm Quyên không thích Tô Bối, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt: “Tốt nhất là con nên giấu những chuyện dơ bẩn của con ở bên ngoài cẩn thận một chút! Đừng tưởng rằng cưới một cô gái không có thân phận không có bối cảnh, thì có thể tùy tiện đo nắn đối phương!”

Văn Lê cúi đầu nghe giáo huấn, không dám nói một câu.

“Bảo Tô Bối từ chức về nhà chuẩn bị mang thai, nếu thụ thai tự nhiên có khó khăn, thì thử thụ thai nhân tạo…”