Chương 2: Ta trả tiền

A Phát cảm thấy đi tới đỉnh núi của nhà người ta giả bộ té ngã quá mất mặt, Nhưng mà Lạc Minh Thù trả thù lao làm nàng ấy rất là động tâm.

Các nàng nhanh chóng vào vai phản diện, hơn nữa bắt đầu bày mưu tính kế xem nên bí mật gây sự như thế nào.

Nhưng khi các nàng thảo luận được giữa chừng, cấm chế của Lạc Minh Thù đặt ở Thủy Khê Giản bị dao động, Lạc Minh Thù để A Phát đi mở cửa, ngoài cửa đang có một tiểu cô nương ngượng ngùng xoắn xuýt, nhéo nhéo góc áo.

Lạc Minh Thù lại xem náo nhiệt: “Ngươi là ai?”

Tiểu cô nương cắn cắn môi, ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt thanh lệ xuất trần tuyệt sắc: “Lạc sư tỷ, muội là Lục Dao Dao.”

Lục Dao Dao là tên của nữ chủ trong cuốn sách kia, Lạc Minh Thù vừa nghe xong, xoay người chuẩn bị đi vào trong phòng cầm vũ khí, nhưng A Phát nhanh tay nhanh mắt giữ nàng lại: “Lục Dao Dao, người tới Thủy Khê Giản làm gì?”

“Muội…muội là tới xin Lạc sư tỷ giúp đỡ.” Lục Dao Dao rơi nước mắt thật nhanh, hai mắt rưng rưng nhào tới.

Lạc Minh Thù vội vàng lui về phía sau hai bước bảo trì khoảng cách:” Cầu ta không bằng đi Ma vực cầu Ma Tôn, hắn dễ nói chuyện hơn ta.”

Lục Dao Dao kéo tay áo của Lạc Minh Thù bắt đầu khóc lóc: “Muội…Sư huynh của muội đi thí luyện ở biên giới yêu vực, mất tích không thấy, tuy rằng các trưởng lão đã phái người ra ngoài tìm hắn, nhưng cũng không có cách nào tìm được vị trí cụ thể của hắn.”

Sư huynh trong miệng nàng ta nói tất nhiên là nam chính, Lạc Minh Thù thầm nghĩ lại có chuyện tốt kiểu này à, nàng mở miệng nói thẳng:” Ta chỉ không rõ, tại sao lại có tu sĩ yếu ớt như vậy, đi thí luyện một chút còn có thể lạc đường?”

“Hắn chạy trốn tới rừng Vĩnh Vụ, hiện tại không biết tung tích.” Lục Dao Dao hít hít cái mũi, khóc sướt mướt nói.

“Không biết tung tích thì ngươi đi tìm hắn đi, tìm ta làm gì, để ta tặng thêm cho phế vật hai quyền sao?”

Nhưng nàng và Lục Dao Dao rõ ràng là đang giao tiếp qua máy chủ, Lục Dao Dao người này như là có năng lực tự động loại bỏ những ngôn ngữ thô tục của nàng, nàng ta tiếp tục khóc: “Nghe…nghe nói Lạc sư tỷ có chí bảo chuông gọi hồn trân quý nhất nhân giới, chỉ cần có vật trung gian liền có thể vượt khoảng cách không gian cảm ứng tới vị trí của nguyên thần.”

Lạc Minh Thù quay lại đằng sau hỏi A Phát: “Chúng ta có thứ này sao?”

“Sư tỷ, mười năm trước tỷ đã tốn ba viên linh thạch để mua chuông gọi hồn ở chợ Sơn Hải, sau đó giám định ra nó có tác dụng thông qua vật trung gian tìm được vị trí của nguyên thần, giá trị ít nhất một ngàn vạn linh thạch, hiên tại nó đang ở trong khố phòng Thủy Khê Giản của chúng ta.” A Phát đối với mỗi khoản chi của Lạc Minh Thù đều nhớ rất rõ ràng.

“Ồ, món đồ kia tới mấy ngàn vạn lận, ta cũng không thể cho ngươi mượn được.” Lạc Minh Thù đẩy Lục Dao Dao ra, nếu nàng không có xem quyển sách kia, chỉ cần Lục Dao Dao dụ dỗ nàng một chút, phỏng chừng nàng sẽ cho mượn, nhưng trong sách vậy mà bóp méo nói nàng ghen ghét Lục Dao Dao, chuyện này làm cho nàng cực kì tức giận.

“Lạc…Lạc sư tỷ, tại sao tỷ có thể không để ý tính mạng của đồng môn?” Lục Dao Dao ứa nước mắt oán trách.

“Hắn chỉ mới có tu vi Kim Đan lại dám đi biên giới yêu vực thí luyện, không phải là tự tìm đường chết hay sao, ngươi không biết quan hệ giữa Nhân tôc và Yêu tộc đang căng thẳng à?” Lạc Minh Thù cảm thấy người ở Phục Vân Phong đều là đồ ngu ngốc.

“Lạc sư tỷ biết sư huynh là tu vi Kim Đan? Tỷ…thật không ngờ tỷ vậy mà để ý đến hắn?!” Lục Dao Dao trừng to mắt, chi tiết nàng ta chú ý đến thật kì quái.

Lạc Minh Thù: “...” &%#8* thô tục.

Nếu không phải tối hôm qua nàng nhìn thấy quyển sách kia, nàng làm sao có thể nhớ rõ tu vi của hắn.

“Nhưng hắn đi biên giới yêu vực là vì muốn lấy pháp bảo đột phá mới cho muội …”. Lục Dao Dao ngượng ngùng xoắn xuýt nói, tựa như tuyên bố cái gì.

Lạc Minh Thù cảm thấy sắp điên rồi, có ai hứng thú với bạn trai của ngươi đâu!

“Đừng có khóc.” Ngữ khí của nàng đột nhiên mềm đi, nhân tiện bất động thanh sắc rút tay áo của mình khỏi tay Lục Dao Dao.

Lạc Minh Thù đột nhiên trở nên dịu dàng làm Lục Dao Dao thụ sủng nhược kinh: “Lạc sư tỷ, cám ơn tỷ an ủi muội.”

“Sư huynh của ngươi ngày mai sẽ chết ở rừng Vĩnh Vụ.” Lạc Minh Thù trực tiếp đâm một đao, “Hắn. . . Hắn có thể là bị yêu tộc nơi đó bắt đi ăn, nấu, chiên, nướng, xào, cũng không biết là loại nào nhỉ, hẳn là rất ngon đó.”

Lục Dao Dao thực sự là không kềm được, trực tiếp cúi đầu khóc thút thít.

Lạc Minh Thù nghe nàng ta khóc đến phiền lòng, nàng tùy ý liếc nhìn trang phục trên người Lục Dao Dao, từ đầu đến chân mỗi một món đều xa xỉ, chẳng hạn như chuỗi hạt xà cừ có năm màu sắc rực rỡ treo trên váy của nàng ta, mỗi một món đều có giá trị mấy vạn linh thạch, còn có vòng ngọc được chạm khắc cực kỳ tinh xảo trên cổ tay nàng ta.

Nàng nghĩ Lục Dao Dao chắc chắn là một phú bà, bản tính tham tài lập tức phát tác, lập tức nghĩ cách kiếm một chút lợi tức trên người nàng ta.

Vì thế nàng khởi động kỹ năng của nữ phụ ác độc, bắt đầu tính toán.

“Như vậy đi, ngươi đi về trước đi, buổi chiều ta sẽ tới Phục Vân Phong bàn lại việc này được không?” Lạc Minh Thù đẩy Lục Dao Dao ra ngoài cửa Thủy Khê Giản.

“Được, Lạc sư tỷ, cảm ơn.”

Lục Dao Dao thấy có một chút hy vọng, liền gật đầu đồng ý, nàng ta đang định gọi các trưởng lão đức cao vọng trọng tới, có bọn họ ở đó nhìn, Lạc Minh Thù hẳn là không dám từ chối.