Khe Hở Hạnh Phúc

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hạnh phúc đôi khi rất đơn giản, nó luôn hiển hiện xung quanh, đôi khi nó rất đơn giản mà ta không hề hay biết. Đến với truyện Khe Hở Hạnh Phúc, một câu chuyện rất hấp dẫn ấm áp  …
Xem Thêm

“Em sợ anh đói mà.” Tồn Ngải phùng má.

“Chờ em đi phỏng vấn rồi thì anh ăn. Em ăn nhanh đi, một chút nữa anh giúp em thoa son.”

Mặc Ân rất lợi hại. Tồn Ngải mỗi lần thoa son đều lóng ngóng, còn anh chẳng qua chỉ dựa vào một cuốn sách dạy trang điểm đã có thể tô vẽ cho cô thành mỹ nữ, rồi cả bộ âu phục công sở màu xanh này cũng là anh giúp cô chọn. Có Mặc Ân ở đây, Tồn Ngải có vẻ rất ngốc.

“Anh muốn đi phỏng vấn với em?”

“Ừ, phỏng vấn xong mang em đi chúc mừng.”

Lã Mặc Ân xin nghỉ một buổi chiều, nói là đi cùng, chẳng qua là bản thân anh lo lắng, sợ cô nhóc ngu ngốc này lạc đường. Chỉ là đi làm việc thôi, nhiều nhất thì không nhận được việc, nhưng nếu bị người ta khinh thường chèn ép thì thế nào? Đây chính là chuyện thường xuyên đổ trên người mấy ma mới.

“Làm sao anh biết được em sẽ trúng tuyển?” Cô cười ha ha.

“Anh tin em.” Mặc Ân không hề suy nghĩ trả lời.

“Nói trắng ra là anh tin tập phác họa anh sửa lại ấy.” Tồn Ngải quăng cho anh một đống bầy nhầy nào đó, anh đi sửa lại vài chỗ đã trở thành tác phẩm của mấy người chuyên nghiệp, Mặc Ân là vạn năng, là anh hùng vô địch.

“Nếu không trúng tuyển sao giờ?”

“Ăn no chưa?” Mặc Ân không trả lời.

Tồn Ngải gật đầu, Mặc Ân rút một tờ khăn ướt lau môi cô sạch sẽ rồi thoa son giúp: “Nếu người ta không hiểu được đâu là nhân tài thì đến chỗ anh làm.”

“Anh, em cũng không phải chó hoang, với lại anh đã nuôi em bốn năm rồi, cuối cùng cũng phải học độc lập chứ.”

Thật ra hằng tháng mẹ cùng dượng Peter đều gửi tiền sinh hoạt hàng tháng, nhưng mà Mặc Ân lại thích cô dùng tiền của anh, bởi vậy hay mang cô đi mấy cửa hàng bách hóa lớn, mang cô đi mua quần áo, giày dép, đồ ăn, mang cô đi chơi. Tất cả, ăn mặc ngủ nghỉ anh đều ngang bướng ôm hết.

Rồi lại tập cho cô thói quen này, thói quen bám lên người anh, thói quen đòi anh cho ăn cho mặc, chỉ thiếu điều chuyển đến nhà anh ở luôn.

“Chuẩn bị cho tốt.”

Mặc Ân dọn dẹp bàn, Tồn Ngải lại dành, đem hộp thức ăn nhét vào tay anh: “Anh ăn trước đi, em dọn nhanh lắm.”

Cô nhanh nhẹn thu dọn đồ trên bàn sạch sẽ. Thật ra Tồn Ngải cũng có năng lực, nhưng Mặc Ân lúc nào cũng thích nói cô ngốc, sau đó lại giành đi trước một bước, sắp xếp hoàn hảo mọi chuyện đâu vào đấy cho cô. Thủ đoạn sủng người này của Mặc Ân rất cao tay đó.

Mặc Ân nhét sushi vào miệng, như đăm chiêu bảo: “Em không phải là chó hoang, nhưng mà nuôi em sẽ khiến anh vui vẻ. Huống chi bên anh cũng đang thiếu người, nếu em qua hỗ trợ anh sẽ rất vui. Dù sao nước phù sa không thể chảy ruộng ngoài được.” Văn phòng luật đang trong giai đoạn sáng lập, Mặc Ân cần người giúp một tay.

“Không ổn, không phải là anh đã vời Chu Li Uy đến văn phòng anh đi làm?”

“Cô ta là một luật sư tốt, có thể thay anh xử lý vài vụ án.”

“Em biết mà, em cũng biết cô ấy cũng không chiếm được tim anh, nhưng có một cô gái hoàn mỹ bên cạnh, lúc ẩn lúc hiện như thế khiến tiềm thức em gợi ra nguy cơ đó. Lỡ như em không cẩn thận nổi điên lên thì anh làm sao giờ? Rõ ràng nhắm mắt làm ngơ có vẻ tốt hơn.”

“Bậy, cô ta có bạn trai rồi.”

“Anh tính xem hồi đó đến giờ cô ấy có bao nhiêu bạn trai chứ, hết bỏ người này thì người kia cũng đi, chỉ có anh luôn ở cạnh cô ấy đó.” Tồn Ngải kề sát anh, giọng nói vô cùng mờ ám.

“Bọn anh hợp tác công việc rất tốt.”

“Hợp tác là do anh thấy, nói không chừng trong lòng cô ấy nghĩ gần quan được ban lộc.”

“Đừng bậy bạ nữa, đối với anh mà nói, cô ta là một nhân viên tốt.”

“Ừh, vậy em đây cho phép anh dùng cô ấy.”

Mặc Ân lắc đầu, tức giận kéo kéo tai cô: “Anh vì ai mà đi làm việc, còn phải thông qua em đồng ý sao hả?”

Tồn Ngải cười to, cười đến đắc ý: “Tất nhiên không cần, nhưng mà…em xác định, anh sẽ để ý đến cảm giác của em.”

Không có cách, là Lã Mặc Ân anh đã cưng cô đến ‘vô pháp vô thiên’, kiêu ngạo đến thế, có thể trách ai.

“Làm sao em để ý Li Uy như vậy?”

“Đây là thiên tính, giống như động vật hoang dã có cảm giác được ‘thiên địch’ đang ở gần, lông tơ sẽ dựng đứng lên, bước vào trạng thái ứng chiến đó.” Quan trọng hơn là, trong tất cả những người con gái bên cạnh anh, điều kiện của Chu Li Uy là tốt nhất. Nếu không lựa chọn cô ấy làm ‘kẻ thù tưởng tượng’ của mình thì còn chọn ai được? Huống chi giác quan thứ sáu của Tồn Ngải này rất linh nha.

“Còn thiên địch nữa.”

Mặc Ân cười đẩy đầu cô bé xuống, Tồn Ngải thuận thế ngả vào lòng anh, cười nói: “Thật ra về mặt lý trí, so với ai em cũng rõ anh yêu em, ai cũng không thể thay thế được sự tồn tại của em, chỉ là về mặt tình cảm…em không thể không lo lắng.”

“Em đấy, phải học cách tin tưởng anh.”

“Ừ ừ.”

“Được rồi, đi thôi, thời gian không còn sớm nữa.”

Mặc Ân kéo tay cô, cô cầm lấy tập tranh cùng túi xách nhỏ đi theo sau anh, giống như những ngày bắt đầu từ rất sớm, cô liền quen đi sau anh như thế này, từng bước từng bước một, từ ngày này qua ngày khác bước theo dấu chân anh, bình thản ổn định chờ anh ở phía trước vượt qua mọi chông gai vì cô, để mỗi bước chân cô được thuận lợi.

Tồn Ngải thật sự lo lắng. Anh nuôi cô tốt như vậy, nếu một ngày kia cô mất anh, thì mỗi một ngày trong cuộc đời này phải vượt qua như thế nào?

Ở trên xe, Mặc Ân đưa cho cô một viên kẹo ngậm, nhắc nhở, lúc ứng tuyển nên chú ý một số kỹ năng nhỏ. Tồn Ngải nghiêm túc lắng nghe. Cô hiểu được, chỉ cần là chuyện của cô, so với cô anh trai càng căng thẳng hơn.

Thấy mồ hôi trên trán Mặc Ân chảy xuống, Tồn Ngải chợt mỉm cười, lấy khăn giấy trong túi giúp anh lau mồ hôi đi. Cô bảo: “Anh, câu anh nói lúc nãy còn có thể tính không?”

“Câu nào?”

“Nếu em không trúng tuyển có thể đến văn phòng luật của anh làm?”

“Đương nhiên tính.”

“Vậy anh không cần phải căng thẳng như vậy nha.”

Nắm lấy bàn tay lau mồ hôi cho mình, Mặc Ân cười khẽ. Cô bé ngốc nghếch, ai đâu mà đi lo cô trúng tuyển hay không, cái anh lo lắng chính là cô mất đi niềm tin với bản thân mình, lo lòng kiêu hãnh của cô bị tổn thương.

Đến công ty, anh thay cô chỉnh lại quần áo, xoa xoa mặt cô, cẩn thận dặn dò, “Anh đi đỗ xe, phỏng vấn xong thì gọi điện cho anh ngay lập tức, anh sẽ đến đón em. Nhớ cho kỹ, lúc nào cũng phải mỉm cười.”

“Biết rồi mà.” Những lời này, Tồn Ngải nghe ít nhất tám trăm lần.

“Mặc kệ kết quả như thế nào tối nay anh cũng mang em đi ăn tiệc.”

“Ừm.”

“Còn nữa…Trong mắt anh, em mãi mãi là người tốt nhất, không hiểu mà còn đi tuyển dụng, thì ông cấp trên kia không có mắt nhìn.”

“Rồi, em biết rồi.” Trước khi xuống xe, Tồn Ngải bổ nhào vào người anh, ôm rất chặt: “Anh trai, anh là mục tiêu em dùng hết sức, hết sức để đuổi theo, em vĩnh viễn không muốn buông anh ra.”

“Ừ, vĩnh viễn đừng bao giờ buông ra.” Lã Mặc Ân lập lại.

Hôm ấy, cả hai đều còn rất trẻ. Tuổi thanh xuân không biết ‘vĩnh viễn’ là chuyện như thế nào, lại có thể nói chắc chắn đến vậy, nhưng tình yêu có lẽ sẽ không cứng cỏi được như thế.

Mặc Ân vẫn về nhà sớm, dù rằng đã nhận được thư của Tồn Ngải.

Tắm xong, pha một ly cà phê, Mặc Ân đến sân sau hái một chùm mận chín đỏ, rửa sạch cắt miếng, bỏ một ít cam thảo lên trên rồi mang cả cà phê vào thư phòng. Mận cũng là trái cây Tồn Ngải thích ăn. Cây trồng trong nhà, không có thuốc, tuy không ngọt như hàng bày bán bên ngoài, nhưng Tồn Ngải vẫn rất thích.

Đi đến trước bàn làm việc, mở máy tính ra. Lúc máy tính đang khởi động, Lã Mặc Ân giương mắt thấy hai mẩu giấy mình dùng đinh mũ đính lên tường, đó là nguyện vọng của Tồn Ngải. Lấy xuống, Lã Mặc Ân đọc lại thật kỹ.

Thêm Bình Luận