Khe Hở Hạnh Phúc

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hạnh phúc đôi khi rất đơn giản, nó luôn hiển hiện xung quanh, đôi khi nó rất đơn giản mà ta không hề hay biết. Đến với truyện Khe Hở Hạnh Phúc, một câu chuyện rất hấp dẫn ấm áp  …
Xem Thêm

Nghiêm túc nghĩ lại, thực sự kỳ cục lắm nha, rốt cuộc thì vì sao anh trai lại thích em? Em không thông minh, không có năng lực gì, không dịu dàng, không thanh tao nhã nhặn, cũng không nấu cơm, không quét dọn nhà cửa, toàn bộ những đặc điểm con gái cần có em lại không. Em đây chưa thu phục được dạ dày anh, nhưng lại thu phục được trái tim anh trước rồi. [Có phát hiện giọng điệu em thực sự kiêu ngạo.]

Anh, có muốn đi làm một cặp kính dày hay không?

Vụиɠ ŧяộʍ nói cho anh biết một sự kiện, em lại mộng xuân, hơn nữa không chỉ có một lần. Em mơ anh ở trên người em, động thân, lên lên xuống xuống phập phồng, mơ thấy mồ hôi của anh chảy xuống má em, mơ thấy hai đứa mình lắc qua lắc lại, cơm rang, rang lên quá nóng, thế cưỡi ngựa, rồi này này nọ nọ, mỗi một tư thế đều là mới nhất, có thể dựng nên một tầm cao mới cho tiêu chuẩn đoạt huy chương vàng Olympic.

Hại chết em, lúc vừa thức dậy đã nhiệt huyết sôi trào, hai má hồng thấu, mẹ phát hiện, hỏi em: “Có phải con cảm mạo phát sốt gì rồi không?” Em phải kéo chăn bông dán lên mặt, vô cùng mất mặt nói: “Con sắp chết, có chuyện tìm con đốt ba nén hương.”

Tại sao có thể như vậy? Em nghĩ cả buổi, rốt cuộc cũng nghĩ ra nguyên do.

Đều là lỗi của anh hết, ở thời điểm ấy nếu vứt hết trói buộc đạo đức, mỗi ngày chúng ta chơi mấy lần, chơi mỗi ngày, chơi mỗi ngày, chơi đến chán, sao em có thể mộng xuân được? Nếu em không cẩn thận chết mất, bị pháp y khám nghiệm rồi phát hiện em vẫn còn là trinh nữ, em nhất định sẽ mất mặt đến chết. Một trinh nữ hai mươi tám tuổi, em có thể đi vào Sách kỷ lục Guinness, có thể bị túm vào bảo tàng trưng bày mấy thứ quý giá, còn có thể nổi tiếng trên Internet, trở thành chuyện cười hay nhất thế kỷ này.

Nói đi nói đi, tất cả đều là lỗi của anh, anh phải đền em.

Nói đông nói tây nhiều quá, em lại quên nói cho anh một chuyện này cực kỳ quan trọng. Anh, anh có nghe qua một câu chuyện gọi là “Tiếng cồng cuối cùng”?

Trong câu chuyện đó, Ưu Ưu cùng Hoan Hoan là hai anh em tốt của nhau, cả hai rời quê hương đến nơi khác lập nghiệp kiếm tiền. Rất nhiều năm về sau, bọn họ thu được một số tiền từ việc kinh doanh, áo gấm về nhà. Nhưng trên con thuyền trở về quê hương lại gặp Thần chết, Thần chết nói cho bọn họ biết, sau ba ngày hắn ta sẽ tìm tới cửa. Khi Ưu Ưu, Hoan Hoan nghe thấy tiếng hắn ta gõ cái cồng bằng đồng trong tay, bọn họ sẽ chết đi.

Sau khi hai người về quê, Ưu Ưu lo lắng căng thẳng vô cùng. Anh chàng đó buồn bã, đau lòng, cảm thấy cả đời vất vả là thế nhưng chưa được hưởng phúc vận gì đã chết. Cứ như vậy, anh ta đau thương ba ngày, đến sáng sớm ngày thứ ba, tiếng cồng của Thần chết vang lên, Ưu Ưu phát hiện anh ta đã chết trên đống tiền mình kiếm được.

Hoan Hoan cũng rất đau buồn, nhưng anh ta nghĩ, dù sao chính mình cũng sắp chết, vì thế đem vàng bạc tích lũy cả đời ra tặng cho những người nghèo trong thôn làng. Những người nghèo ấy nảy sinh cảm kích, liền tập hợp tất cả đến nhà Hoan Hoan, múa rồng, múa sư tử, bắn pháo, tiếng pháo vang vọng đất trời đã che lấp tiếng cồng của Thần chết.

Thần chết gõ hết lần này đến lần khác, nhưng tiếng cồng vẫn không thể truyền đến tai Hoan Hoan. Cuối cùng Thần chết bỏ cuộc rời đi, mà sáng sớm ngày thứ tư, Hoan Hoan chợt phát hiện chính mình vẫn còn sống.

Anh, câu chuyện này có dạy anh điều gì không?

Đó chính là, đừng dồn hết sức lực mình mà kiếm tiền bạc, phải hiểu được cách dừng bước chân lại, thưởng thức những cảnh đẹp chung quanh. Anh, em không dùng nhiều tiền như vậy, anh cũng đường vội tích lũy gì cả, cho chính mình một khoảng thời gian, một không gian riêng, đi đến nhiều nơi, được không?

Ôi…em thật sự thật sự thật sự rất nhớ, không chỉ có nhớ quán mỳ bò kia, không chỉ nhớ chúng ta đã đi chơi mấy trăm lần ở khu Đông, không chỉ nhớ Tháp Đài Bắc 101 anh đã làm cho anh vô cùng ngạc nhiên đó, không chỉ nhớ cây ăn quả trong sân nhà, em nhớ nhiều nhất, chính là…anh.

Tháp Đài Bắc 101 – 台北101大楼, là trung tâm mua sắm lớn nhất ở Đài Bắc, 101 tầng, có thể nói không gì là không có.

Anh, anh thực sự vui vẻ sao? Có phải khi em thực sự vui vẻ anh cũng thực sự vui vẻ theo? Nếu đúng như vậy, em sẽ vì anh, luôn luôn vui vẻ.

Em gái Tồn Ngải.

“Cảm ơn Hà Chủ tịch giúp đỡ, cảm ơn ông.” Mặc Ân gác điện thoại.

Đọc lại hai lần, anh nằm lòng từng câu từng chữ trong lá thư của Tồn Ngải. Mỉm cười, anh khom người, tìm cuốn album trong ngăn kéo, lật đến trang cuối cùng, ở đó có ảnh chụp hai người ở 101.

Trong ảnh, cô bé dựa vào ngực anh, cười khanh khách không ngừng. Thật tốt, Tồn Ngải của anh vĩnh viễn vui vẻ như vậy.

Chuyện ngày hôm đó, Lã Mặc Ân nhớ rất rõ, rõ ràng như thể chỉ là chuyện mới xảy ra ngày hôm qua. Lại mở ngăn kéo, anh lấy những ngôi sao bé xíu Tồn Ngải đã gấp. Cô bé nói, mỗi một ngôi sao có thể thực hiện một nguyện vọng, chỉ cần đủ thành tâm, nguyện vọng sẽ thành hiện thực.

Có hai bình sao, và cả hai đều là chai nước có ga 20-300cc. Màu đỏ là trước khi hứa nguyện, màu xanh là sau khi hứa nguyện.

Mặc Ân đổ ra một ngôi sao trong chai trước khi hứa nguyện, vỗ tay, rồi đặt nó vào lòng bàn tay của chính mình, bắt đầu ước, “Hy vọng Tồn Ngải nhanh chóng trở về bên cạnh tôi.”

Mau trở về đi, Tồn Ngải bé nhỏ của anh, anh đã bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.

Ngày hôm qua làm việc quá muộn, Mặc Ân đã hứa ngày nghỉ sẽ cùng Tồn Ngải ra ngoài một chút, nhưng mà anh thật sự rất mệt. Xoay người, tuy thấy đồng hồ báo thức trên tường đã dịch đến chín giờ, nhưng vẫn không thể dậy được.

Kéo chăn bông lên trên đầu, ngăn ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, Mặc Ân còn muốn ngủ tiếp.

Cửa bị mở ra, Tồn Ngải trực tiếp vọt tới giường, kéo chăn bông xuống, phồng má nhìn trừng trừng.

“Tồn Ngải…em ngoan, anh mệt quá, để anh ngủ hai tiếng nữa, chiều đi, nhất định anh sẽ đi chơi với em.”

Em đây không cần ngoan làm gì hết, em bé ngoan đều không ra đường. Tồn Ngải trừng, trừng đến mức suýt lọt tròng.

“Tồn Ngải…” Mặc Ân bất đắc dĩ thở dài.

Cô nghiến răng nghiến lợi, cả buổi mới nói: “Đều là anh làm hại, anh phải đền em.”

Mặc Ân gác tay lên trán: “Anh hại gì em?”

“Anh hại em mộng xuân, khiến nguyên một buổi tối em lăn qua lộn lại, ngủ không được.” Tồn Ngải lên án.

Cái gì? Mình hại cô bé…Cái này, là từ đâu mà nói? Cười khổ ba giây.

Tồn Ngải nổi giận đùng đùng đi đến giường, giơ chân, ngồi khóa trên lưng Mặc Ân.

Đáng chết, con nhóc này không biết buổi sáng đàn ông con trai dậy đều sẽ dựng lều trại hả? Đau, đau, đau…Cái ngồi này, nếu chặt đứt khung sườn lều, cả đời con nhóc phải mộng xuân đến chết.

Hít một hơi, Mặc Ân ngẩng đầu lên, ra lệnh, “Đi xuống.”

“Em không muốn.” Tồn Ngải thuộc loại ‘hậu tri hậu giác’ (nghe, thấy rồi mới hiểu), không hiểu được buổi sáng đàn ông con trai có phản ứng tự nhiên là dựng trại, cũng không hiểu được đàn ông cũng có ham muốn dục tình, nhưng mà sao có thể trách cô được. Ai bảo cô có bạn trai nhiều năm như vậy rồi mà vẫn cứ giậm chân tại chỗ ở thành lũy một, hai.

Làm cái gì thế không biết, chẳng lẽ thành ba, thành bốn của anh là xấu kinh dị sao?

“Trữ Tồn Ngải, nếu em không xuống, anh sẽ tức giận.” Mặc Ân rất đau, nghiến răng nghiến lợi cố gắng duy trì tự tôn đàn ông. Chỗ quan trọng nhất của đàn ông bị tấn công, tất cả cũng sẽ không biểu hiện một cái lịch sự như Lã Mặc Ân.

“Thế tốt nhất, dù sao em cũng rất tức giận, anh tức giận, em tức giận, chúng ta cùng nhau tức giận, như vậy có vẻ công bằng.” Tồn Ngải gật mạnh đầu.

Lã Mặc Ân hoàn toàn hết cách, cắn môi, chờ cơn đau đi qua, thở dài một hơi. “Rốt cuộc bây giờ em muốn thế nào?”

“Em muốn chơi.” Tồn Ngải không có một chút gì gọi là khách sáo.

Mặc Ân bất đắc dĩ. “Đã nói rồi, buổi chiều mang em ra ngoài.”

“Em muốn ở nhà chơi.” Hừ, cái loại chơi này có thể đến nơi công cộng à, cô cũng không phải là Đường triều hào phóng nữ.

Thêm Bình Luận