Khe Hở Hạnh Phúc

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hạnh phúc đôi khi rất đơn giản, nó luôn hiển hiện xung quanh, đôi khi nó rất đơn giản mà ta không hề hay biết. Đến với truyện Khe Hở Hạnh Phúc, một câu chuyện rất hấp dẫn ấm áp  …
Xem Thêm

Mặc Ân cau mày nói: “Như vậy quá chậm, có cầm chứng minh thư theo không?”

“Có, làm gì cơ?”

Chẳng lẽ…anh đã thỏa hiệp, muốn dẫn cô đi khách sạn? Làm! Chỉ trong một thoáng, hai mắt Tồn Ngải bắn ra tia sáng nhọn hoắc.

“Chúng mình lập tức đi đăng ký kết hôn, anh cam đoan, không cần xài Viagra, tương lai ba ngày ba đêm em cũng không xuống giường được.” Mặc Ân quăng chiến thư lại.

Kết hôn à…Về chuyện hôn nhân, anh có tín ngưỡng của anh, cô cũng có tín ngưỡng của cô.

Lúc nhỏ mẹ mang cô đi xem thầy tướng số, thầy bói bảo, nếu trước năm hai mươi tám tuổi mà cô kết hôn thì sẽ ly hôn. Cô không muốn lấy hôn nhân của mình ra đánh đố, cô muốn mình cùng anh trai là cả một đời.

Huống chi đồng nghiệp cũng đã nói: “Kết hôn là mộ phần đầu tiên của cuộc đời này, đi vào hôn nhân cần có dũng khí, gấp 4,5 lần khi vào nhà xác.”

Tồn Ngải không biết 4,5 lần được tính ra như thế nào, nhưng mà trời sinh cô dị ứng với mộ phần gì đó, cho nên kết hôn à…cứ chờ một chút đi.

Đến cuối cùng cả hai cũng không đi kết hôn, ở 101 chụp một đống ảnh. Tồn Ngải tựa vào người anh nói y, một đám y, một đám giơ tình chữ v, đại diện tình yêu và hạnh phúc tràn đầy trong sinh mệnh của hai người.

Ngày đó, cô bé mua rất nhiều giấy có màu sắc rực rỡ, nói muốn gấp sao cho anh, gấp đầy một chai lớn nhất.

Tồn Ngải nói, đến khi cô gấp hết một chai lớn, cô cũng sẽ có đủ dũng khí đi vào hôn nhân, sau đó mỗi một ngày, trong cuộc hôn nhân của mình, lấy ra một ngôi sao hứa nguyện.

Điều ước cho hôn nhân của Tồn Ngải không giống người thường. Điều ước của cô, hôn nhân sẽ là một tòa thành hạnh phúc chứ không phải là một mộ phần cỏ cây khô khốc.

Mặc Ân một mình đi đến 101, phong cảnh nơi này vẫn giống như dạo ấy, đáng tiếc, trong lòng đã không có cô nhóc nào để ồn ào, ầm ĩ, nói muốn chơi xxoo. Trái tim, trống rỗng.

Anh đi thang máy xuống, trong thang máy có vài cô học trò đang cười ầm ĩ, khuôn mặt tươi sáng như đường làm quan rộng mở khiến anh nhớ đến Tồn Ngải của mình.

Cô ấy ổn không? Nhất định rất ổn. Du lịch vòng quanh thế giới chính là giấc mơ của Tồn Ngải, cô từng nói, kiếp trước của mình chính là Columbus, trong máu đã có đầy ham muốn mạo hiểm.

Anh nói: “Con gái con đứa ngoan một chút tốt hơn.”

Cô chu miệng, nở nụ cười: “Con gái ngoan sắp tuyệt chủng rồi.”

Mặc Ân xoa xoa bóp bóp mặt cô, bảo: “Được rồi, mạo hiểm thì mạo hiểm, nhưng em phải đồng ý với anh một chuyện, phải bình an trở về cạnh anh.”

Đúng vậy, anh chỉ cần Tồn Ngải bình an, còn mọi điều khác, chẳng sao cả.

Trở về nhà, Mặc Ân rót một cốc cà phê, tắt di động, rút dây cắm điện thoại, ngồi vào trước màn hình máy tính. Đây là thời gian hạnh phúc nhất của anh, bởi vì anh viết thư, viết thư cho em gái mình.

Em gái, anh rất vui, bởi vì em hạnh phúc.

Những lời này không phải là dạo đầu, cũng không phải là nói lừa nói dối, là thật tâm mình, chân thành mà nói. Chỉ cần em vui vẻ anh sẽ vui vẻ, em vĩnh viễn đừng bao giờ hoài nghi tính chân thực của nó.

Cho nên, em hãy khiến mình vui vẻ đi, bởi vì anh đã giao phó cho em quyền lực khiến anh vui vẻ rồi.

Kể cho em nghe một chuyện cười. Lúc nhận được thư em gởi, anh đang nói chuyện điện thoại với một vị là Chủ tịch Hà. Ông ta nói cho anh, có Chủ tịch Lưu mở công ty điện tử hy vọng anh trở thành cố vấn pháp luật của công ty đó.

Loại chuyện có thể kiếm tiền này, đương nhiên là anh đồng ý ngay, nhưng mà dựa vào đạo đức nghề nghiệp, anh vẫn còn có ý tốt nhắc nhở, về luật kinh tế, so với anh, Chu Li Uy còn chuyên nghiệp hơn, nhưng đối phương vẫn cứ khăng khăng muốn anh, mặc kệ chuyên môn của anh có bằng với phí anh thu hay không.

Sau đó anh mới biết được Chủ tịch Hà đang làm mai mối. Nghe nói thiên kim nhà ông Lưu kia mới tốt nghiệp Đại học ở nước ngoài về, đi làm cho công ty điện tử nhà mình. Mấy người đó muốn ghép anh với cô ta thành một đôi, anh cười khéo léo từ chối.

Anh nói cho ông ta, anh đã có bạn gái, tên của cô ấy là Trữ Tồn Ngải. Trữ Tồn Ngải này, trong lòng trong tim tràn đầy tình yêu, toàn bộ tình yêu này là của anh, không có bất kỳ người đàn ông nào có thể chia sẻ. Có nhiều tình yêu để hưởng dụng như vậy, tôi làm sao có thể cần người khác?

Đoán đi, đến cuối cùng anh có lấy được công việc này hay không?

Đúng rồi, tuần trước anh gặp một người, em nghĩ là ai? Nhất định là em không thể đoán được.

Là Tả Lị Lị, cô ấy muốn anh làm luật sư đại diện trong việc ly dị. Bây giờ Tả Lị Lị người ta là phu nhân rồi, kim cương đầy cổ khiến người ta nhìn mà hoa mắt mê muội, cũng không còn dáng dấp hung hăng ngày nào nữa. Vừa nhìn thấy anh cô ấy sốc, mà anh cũng sốc, sau đó mới chầm chậm giải thích, là bạn bè giới thiệu đến đây, cô ấy cũng không tìm hiểu cặn kẽ.

Anh biết, trong giới này anh làm việc có tiếng là nhanh-ác-chuẩn, tìm anh để xử lý ly hôn rất chính xác.

Li Uy thường hay châm chọc anh, bảo anh là đàn ông chung tình như vậy, lại chuyên đi làm xấu đi nhân duyên người ta. Có lẽ chính là như thế cho nên anh không thể có được môt cuộc hôn nhân mong muốn.

Lúc Tả Lị Lị rời đi, thấy Li Uy vào phòng làm việc của anh, vứt lại một câu: “Tôi chỉ biết nhất định hai người sẽ bên nhau.”

Tả Lị Lị đi rồi, Li Uy thở dài nói: “Không chọc vào chuyện phong lưu lại mang danh tiếng phong lưu.”

Hm, ở mặt này đúng là anh phải xin lỗi cô ta. Tất cả mọi người đều cho rằng cô ta chính là nguyên nhân khiến cho anh không ra khỏi cửa nhà giao lưu này nọ, có người trêu ghẹo, có người nói nói đùa đùa khiến cho cô ta không thể tìm thấy thang leo xuống, anh cũng không giải thích, bởi vì…ai bảo cô ta kiếm tiền của anh, mà người trả tiền lại là thằng sếp như anh chứ.

Tồn Ngải, em đừng tiếc nuối rằng chính mình không học được tài nấu ăn nấu nướng gì đó, bởi vì cho dù không có, em cũng đã thành công thu phục tim anh rồi.

Anh yêu em, mặc kệ em có đủ thanh tao nhã nhặn dịu dàng; Anh yêu em, chẳng sợ đồ ăn em làm có thể khiến anh trúng độc hay không; Anh yêu em, cho dù chúng ta không ở lại thành Pompeii viết nên một sử thi vĩnh hằng.

Về phần kính mắt? Không cần, bởi vì anh không dùng hai mắt nhìn em, mà là dụng tâm đọc em. Cho dù tim bị che mờ cũng không sao cả, bởi vì anh yêu em, xác định yêu rồi.

Còn nữa, lời nhắc của em quá chậm, nhiều năm về trước anh đã chiều hư em rồi. Về phần em muốn làm khỉ núi Chaishan hay là bồ câu ở Quảng trường Piazza della Signoria thì đó là sự lựa chọn của em. Còn chấp niệm gì đó, không phải là không thể buông xuống mà là không chịu buông. Yêu em, là chấp niệm lớn nhất của anh, anh muốn giữ nó đi hết cả cuộc đời này.

Đúng rồi, tám euro thực sự không bao nhiêu cả, thích ăn kem thì ăn nhiều vào, ăn thêm mấy cây cũng chẳng có vấn đề gì cả, đừng có thay anh tiết kiệm tiền, bằng không việc anh làm ra tiền cũng mất đi ý nghĩa; Về chuyện DVD “Roman Holiday”, lần trước anh thấy ở bách hóa có bán, hai ngày nay anh giúp em gửi qua, xem xong phải viết cho anh một bản báo cáo tâm đắc vào.

Cứ thế đã, lần tới lại viết thư cho em.

Anh trai Mặc Ân.

Tắt máy tính, Mặc Ân nghĩ tới đôi giày cao gót mình nhìn thấy ở 101.

Anh đã sơ sót một chuyện, quên tìm cho Tồn Ngải một đôi giày vừa chân phù hợp với bộ váy màu xanh kia, tốt nhất là giày cao gót, bởi vì Tồn Ngải nhà anh thích người khác phải ngẩng đầu nhìn mình. Nhưng mà mang giày cao gót được không đây? Con nhỏ sẽ ngã sấp mặt, văng giày tán loạn, lộn xộn không để đâu cho hết. Không có anh ở bên cạnh đỡ một phen, thế nên cũng chẳng cần thiết phải làm chân cô nhóc này ‘khó xử’.

Thật sự là đủ. Mặc Ân muốn cưng, muốn cho Tồn Ngải vui vẻ, lại phải lo lắng đầu gối khuỷu tay cô chịu oan ức. Làm người quả thật rất khó.

Thêm Bình Luận