Khe Hở Hạnh Phúc

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hạnh phúc đôi khi rất đơn giản, nó luôn hiển hiện xung quanh, đôi khi nó rất đơn giản mà ta không hề hay biết. Đến với truyện Khe Hở Hạnh Phúc, một câu chuyện rất hấp dẫn ấm áp  …
Xem Thêm

“Anh, nếu hai bên không đồng ý của hồi môn thì làm sao bây giờ?” Cô bắt đầu có triệu chứng trầm cảm trước hôn nhân.

“Chuyện tiền bạc anh am hiểu nhất, em quên anh làm gì à?” Nói đùa, tiền cấp dưỡng của đương sự mà để cho anh nói, chuyện ly hôn vốn là việc nên đau buồn lập tức cũng biến thành việc vui.

“Nếu họ không nhìn vừa mắt nhau thì làm sao bây giờ?” Dượng Peter là người nước ngoài, không biết chú Lã cô Lã có kỳ thị gì hay không.

“Chẳng sao cả, sau này cũng không có cơ hội gặp nhau nhiều.” Chỉ cần Lã Mặc Ân thuận mắt Trữ Tồn Ngải, Trữ Tồn Ngải thuận mắt Lã Mặc Ân, còn người khác có thế nào anh thật sự chẳng có vấn đề gì.

“Hẳn là nên thành lập quan hệ sớm một chút cho họ.” Trước kia cũng nên đưa vài tấm ảnh chụp.

Mặc Ân thở dài, buông cây son xuống, kéo cô ôm siết vào ngực mình.

“Tồn Ngải, mặc kệ là ai không vừa mắt ai, chuyện gì không bàn bạc được, cảm tình của ai không hợp với nhau, tất cả đều không ảnh hưởng đến một sự thật.”

“Sự thật gì?”

“Anh yêu em, em yêu anh,cho dù như thế nào đi chăng nữa chúng mình đều phải bên nhau, sự thật là đều phải kết hôn.”

Tồn Ngải nở nụ cười, đôi môi hồng hồng kéo lên một góc bốn mươi lăm độ. “Anh cam đoan?”

“Anh cam đoan.”

“Chuyện gì thật?”

“Anh thề?”

“Anh thề.”

“Mặc xác chuyện gì xảy ra cũng không để hai đứa mình xa nhau?”

“Đúng, chúng ta nhất định phải bên nhau.”

Rốt cuộc Tồn Ngải cũng nở nụ cười, quẳng chuyện trầm cảm trước hôn nhân ra ngoài không gian. Đúng vậy đúng vậy, chuyện cô đã suy nghĩ hai mươi mấy năm, làm sao có thể không thành công được. Không biết khi Quốc phụ (người lập nước) làm Cách mạng có phải cũng lâu đến như vậy hay không.

“A! Anh, nhanh chút nhanh chút đi, sắp chín giờ rồi, mẹ em với mẹ anh sắp đến đó.” Tồn Ngải nhảy dựng lên, đυ.ng vào cằm anh. Nhưng Mặc Ân không sao cả, anh khá lo lắng chuyện cô sẽ không vui.

Thời khắc người nhà hai bên gặp nhau, người ngu ngốc đến đâu cũng có thể nhận ra điều gì đó không thích hợp. Bố mẹ Tồn Ngải cùng bố mẹ Mặc Ân đối diện nhau, trong mắt đầy những điều không thể nói nên lời.

Cô Trữ nhìn vợ chồng nhà họ Lã, rồi lại nhìn hai đứa trẻ với đôi tay nắm chặt, quấn siết lấy nhau kia, thở dài. Rất nhiều năm về trước cô hiểu được quyết tâm của hai đứa bé này, mới có thể để con gái ở lại Đài Loan.

Nhưng tại sao có thể như vậy?

Chưa mở miệng, nước mắt đã rơi xuống. Vận mệnh đã đâm một nhát chí mạng, quyết định sai lầm năm đó, đã họa duyên con cháu.

Bà Trữ gian nan mở miệng: “Mặc Ân, là con hai người?”

Bà Lã cũng thở dài, “Phải, là con trai thứ ba của chúng tôi.”

Dượng Peter cầm tay vợ, trước khi cô mở miệng đã lên tiếng trước, “Tồn Ngải, con thu dọn hành lý, theo ba mẹ về Mỹ.”

“Vì sao, con không muốn.”

Nói xong, Tồn Ngải trực tiếp chui vào trong lòng Mặc Ân, siết chặt lấy eo anh, không muốn giữa hai người tồn tại bất cứ khe hở nào, chỉ một chút xíu thôi cũng không muốn.

Chỉ biết trước là mọi chuyện sẽ không thuận lợi như vậy. Đồng nghiệp ở văn phòng đã cảnh cáo cô từ trước, mấy chuyện như hôn lễ này nọ là giao chiến giữa hai gia tộc, mọi người đều coi nó là một cuộc chiến tranh tất phải thắng để dồn hết sức lực vào. Bọn họ còn nói, giao chiến đó chính là nguyên nhân chủ yếu dẫn tới việc tình trạng kết hôn thời hiện đại lại giảm xuống như vậy.

Chỉ là cô không nghĩ tới, mẹ và dượng Peter lại nói không để ý như thế, chưa kịp ngồi xuống chỉ tội liên đới đã ra ngoài đánh phủ đầu.

“Tồn Ngải, ngoan, chờ khi chúng ta về Mỹ dượng sẽ giải thích rõ ràng cho con nghe.”

Ông đi đến cạnh Tồn Ngải, vỗ vỗ vai cô. Tồn Ngải không nể mặt, hất tay ông ra, ép mình thật sâu vào lòng Mặc Ân.

“Cô Trữ, có thể nghe tôi nói mấy câu được không?” Bà Lã nhìn thoáng qua người chồng đáng hổ thẹn của mình, giận dữ nói.

Bà Trữ không trả lời, bà Lã tiếp tục nói: “Một thế hệ chúng ta có ân oán, nhưng chuyện đã trôi qua rất nhiều năm, chúng ta có phải nên bỏ qua mọi thứ, nghe ý kiến của bọn trẻ một chút. Dù sao cũng là người lớn chúng ta làm sai, không thể để cho các con đi gánh vác trách nhiệm.”

Bà Trữ lắc đầu trầm ngâm, cả ông Lã cùng dượng Peter cũng không lên tiếng.

Tồn Ngải và Mặc Ân nhìn nhau.

Cho nên…bọn họ đã quen biết nhau từ trước? Quan hệ giữa họ là gì? Ân oán tình cừu? Bạn bè buôn bán lợi ích, cuối cùng lại trở mặt? Mặc kệ những chuyện đó, hết thảy đều không thể ảnh hưởng tới cả hai!

Bà Lã lại nhìn hai đứa trẻ đang ôm nhau, chỉ nghe lòng đau đớn. Hai đứa trẻ ngoan làm người ta phải yêu thương này, sao bà lại không giúp chúng một phen được.

“Tôi đã biết bé Tồn Ngải từ lúc nó mới bốn tuổi đầu, khi đó con bé còn học mẫu giáo. Đó là một đứa trẻ rất đáng yêu, tôi thương nó, có lẽ cũng là bởi vì mình không có con gái. Ai cũng không hề nghĩ đến, sau khi lên Tiểu học, tôi còn gặp cô bé lại lần nữa. Mấy năm nay, tình cảm của Tồn Ngải và Mặc Ân chúng tôi đều hiểu rõ, hai đứa đều không thể rời nhau được. Trước khi chúng ta có thể ngăn cản, sinh mệnh của hai đứa đã cùng chung một thể. Cho nên, chúc mừng con cái, mặc kệ có lý do gì, xin đừng phá vỡ tình duyên khó có được này.”

“Cô Lã…con rất thương cô.” Tồn Ngải đến bên người bà, hai tay vòng lại, ôm chặt, “Sau này mỗi ngày nhất định con sẽ hiếu thuận cô.”

“Con gái ngốc, cô Lã đều hiểu cả.” Bà vỗ vỗ mặt Tồn Ngải, an ủi.

Giao cho bà đi, cho dù như thế nào bà cũng phải giúp đỡ hai đứa trẻ này.

“Hai đứa, không thể.” Bà Trữ nói vô cùng chắc chắn.

Bà thấy được ai oán trong đôi mắt con gái, nhưng không có cách nào để tác thành. Bà Lã nói đúng, không phải là lỗi ở con cái, nhưng là con gái của bà, vừa sinh ra, đã mang theo nguyên tội.

“Vì sao không thể? Cho cháu một lý do.”

Mặc Ân đứng ra, hiểu được có những chuyện người đi trước không muốn họ biết chuyện đã trôi qua, và cũng rõ ràng hơn, câu chuyện kia đang ‘làm thịt’ tương lai của bọn họ. Mà anh không muốn ‘thúc thủ chịu trói’, không muốn trơ mắt để Tồn Ngải rời khỏi người mình.

“Hai đứa…không hợp.”

Đối với Mặc Ân, bà Trữ có cảm giác mình đã làm chuyện không phải, sao bà có thể không biết đây là một đứa trẻ tốt đến mức nào?

Năm ấy bà cùng nó đã nói chuyện, tinh thần trách nhiệm, phẩm giá tính cách, một người làm mẹ, đều rất vui mừng khi Mặc Ân làm con rể mình. Chỉ là…thật xin lỗi, hai đứa không thích hợp.

“Cô quên rồi sao? Trước khi cô cùng dượng xuất ngoại, cô đã giao Tồn Ngải cho cháu. Tại sao lúc đó chúng cháu thích hợp, bây giờ lại không hợp nữa?” Nhắc lại chuyện kia, có lẽ không công bằng với người đi trước, nhưng lúc này, Lã Mặc Ân lựa chọn chính mình cùng Tồn Ngải mà ích kỷ.

Bà Trữ nhìn con gái, rồi lại nhìn qua anh, cười thê lương.

Bà không phải là người xấu, lại làm ra một chuyện tồi tệ kinh khϊếp nhất, báo ứng hẳn là nên đổ lên người bà mới đúng, sao có thể để con cái hứng chịu?

Bà nhíu mày, ánh mắt chuyển qua ông Lã. Một cái nhìn kia đã khiến vợ chồng nhà họ Lã có cảnh giác.

Không thể nào? Hay Tồn Ngải là…

Vợ chồng nhà họ Lã nhìn nhau, khi lại nhìn về phía bà Trữ, bà khẽ gật đầu. Bà biết họ đã nhìn ra. “Tóm lại, hai đứa không thể kết hôn. Tồn Ngải, nói tạm biệt Mặc Ân, không cần mang theo hành lý, chỉ cần cầm theo mấy món quan trọng là được rồi, mẹ cùng dượng chờ con bên ngoài.” Bà Trữ nắm tay chồng đi ra.

Tại sao, sao chỉ có mẹ được quyền quyết định.

Không được, không thể được. Chẳng lẽ mẹ không nhìn thấy, cô yêu anh, anh yêu cô, rời khỏi anh, cô không thể sống nổi dù chỉ một ngày hay sao?

Tồn Ngải quay sang nhìn, cầu cứu bà Lã, cô đã rất cố gắng mà.

Nhưng cả ông Lã, bà Lã vẫn chưa quay mắt nhìn cô. Bọn họ đều rất hỗn loạn, trái tim, dường như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.

Thêm Bình Luận