Khe Hở Hạnh Phúc

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hạnh phúc đôi khi rất đơn giản, nó luôn hiển hiện xung quanh, đôi khi nó rất đơn giản mà ta không hề hay biết. Đến với truyện Khe Hở Hạnh Phúc, một câu chuyện rất hấp dẫn ấm áp  …
Xem Thêm

“Anh, anh nuôi ký sinh trùng này có mệt hay không?”

Mặc Ân nhéo mặt cô, cười bảo: “Em không phải là ký sinh trùng của anh, mà chúng ta cộng sinh. Chúng ta cùng tốt với nhau, như kiến và rệp vậy. Kiến bảo vệ rệp, rệp tiết nước mật cho kiến dùng.”

“Em không thích so sánh này, hơn nữa em cũng không tiết mật.”

“Vậy…được rồi, tựa như cha và con vậy. Thân là cha, vất vả dưỡng dục con, con chỉ cần cười ngọt ngào với cha, cha sẽ cảm thấy thỏa mãn. Mà cha chính là động lực để con hướng về phía trước, mà cha chính là chiếc ô tốt nhất của con.”

“Em cũng không thích cha và con.”

Tồn Ngải là một cô gái khó chiều, cái này không thích, cái kia không yêu, cũng không nghĩ lại anh của cô là luật sư chứ không phải tiểu thuyết gia, sao có thể thuận miệng mà tìm được từ chuẩn xác để hình dung.

“Vậy em thích cái nào?”

“Em thích làm cô gái anh yêu nhất, cho dù em ngu ngốc, cho dù em là gánh nặng, cho dù sự tồn tại của em chỉ khiến anh vất vả, nhưng mà, anh chỉ thích mình em, không thích người khác.”

Anh bình tĩnh nhìn cô.

Ngu ngốc, cô đã thành cô gái ấy từ lâu rồi, đây không phải là so sánh mà là sự thật. Thở dài, cay đắng của anh sao chịu nổi cô trêu chọc như thế.

Tồn Ngải vươn hai tay, ôm anh thật chặt. “Anh, có phải nếu có một ngày em coi anh là anh trai thực sự, em sẽ được trở về?”

“Đúng.”

“Có phải chỉ cần em học được cách không ghen tuông với cô gái ở cùng anh, em sẽ được ở cạnh anh vòi vĩnh mọi thứ.”

Không phải, không có người con gái khác. Nhưng anh nói: “Ừ.”

“Có phải chỉ cần lúc em mệt mỏi, mệt mỏi vô cùng, chỉ muốn khóc, vai anh vẫn để em dựa vào?”

“Đúng.”

“Có phải cho dù em là em gái ruột của anh, người con gái anh để tâm tới nhất vẫn là em?”

Câu nói này, cô đã nghe anh chấp nhận không biết bao nhiêu lần, bây giờ lại lấy ra một lần nữa để nhắc nhở. Đã nói rồi, Tồn Ngải là một cô gái rất khó chiều.

“Ừm.” Mặc Ân ôm thân thể cô vào trong lòng, không thèm để ý đám người đang đi đến gần đang dùng ánh mắt gì để nhìn mình.

Tiếng thông báo nhắc nhở truyền từ loa, cô nên xuất cảnh để lên máy bay, nhưng cho dù đã chuẩn bị hai tuần lễ, cô vẫn không thể thu phục được trái tim mình.

“Anh, anh có thể đừng quên lời nói ngày hôm nay được không?” Giọng Tồn Ngải dồn dập.

“Sẽ không.” Giờ khắc này, Mặc Ân cũng phát giác tay mình cũng không thể buông ra được. Anh còn tưởng rằng hai tuần lễ đã đủ vừa lòng, nhưng ai có thể hiểu được, chia tay chính là tra tấn kinh khϊếp nhất của loài người.

“Anh có thể đừng quên anh từng rất yêu em không?”

“Sẽ không.”

“Anh có chờ em đi rồi sẽ không để tâm đến em nữa?”

“Sẽ không. Hãy nghe anh nói! Thời gian không còn nhiều lắm, em phải nhớ kỹ, ăn no ngủ ngon, phải nhớ viết thư cho anh, đừng tiết kiệm tiền dùm anh, nếu muốn mua, hãy đi rút tiền.”

“Được.”

Loa lại thông báo, Mặc Ân cùng cô đến cửa xuất cảnh.

“Em không được tức giận với cô Trữ, phải nhớ hiếu kính cô, nuôi em lớn như vậy, thực không dễ dàng.”

Tồn Ngải nở nụ cười. Anh nuôi cô, cũng không thiếu so với mẹ. “Em biết rồi.”

“Em phải ở chung với dượng thật ngoan, đừng có làm cách mạng gây ồn ào gia đình, anh cũng không nuôi ra một phần tử hảo nghịch.”

“Em không có hư như vậy?”

“Có quên mang gì không? Thiếu gì thì gọi điện thoại cho anh, anh gửi qua cho em.”

“Có, có một hành lý không mang.” Cô đang cười, nhưng cổ họng nghẹn lại.

“Hành lý gì?” Mặc Ân nhíu mày. Kiểm tra nhiều lần như vậy sao vẫn có thể thiếu được?

“Là Lã Mặc Ân. Hành lý gì em cũng không cần mang theo, chỉ cần mang theo anh, đến nơi nào cũng sẽ ổn.”

Rõ ràng là một câu nói ngọt ngào, nhưng không biết tại sao, đáy lòng Mặc Ân cứ nghẹn đắng, trong mắt lại xuất hiện màu đỏ rất khả nghi. Anh buông lỏng tay Tồn Ngải, gạt những sợi tóc lòa xòa trước trán cô. “Hành lý này, em không thể muốn, anh cũng không thể gửi cho em được.”

“Vì sao không được?”

“Bởi vì từ bây giờ trở đi, em phải học được cách độc lập.”

“Em ghét độc lập.” Tồn Ngại giậm chân.

“Không còn cách nào khác, thanh niên trưởng thành đều phải tự học cách độc lập.” Nói xong, anh nhẹ nhàng đẩy Tồn Ngải qua cửa kiểm soát.

Một cánh cửa đóng lại, đóng lại tình yêu của cô. Anh ở bên trong cửa, cô ở bên ngoài cửa. Từ nay về sau, cô cũng phải đóng cửa trái tim mình, không đem anh trở thành người thương yêu nhất…Rất khıêυ khí©h đó nha, nhưng là một tay anh đẩy cô ra, ép cô nhận lấy cuộc chiến này.

Ánh mắt lưu luyến không dứt trên người anh, cô cắn chặt môi dưới, nhẹ nhàng mà nói một tiếng vĩnh biệt.

Tồn Ngải không trả lời thư. Hai tuần lễ trôi qua, rồi lại qua hai tuần lễ nữa, ngày gởi thư cố định của cô đã chậm gần một tháng.

Là anh đã viết cái gì khiến cô không vui? Tồn Ngải không muốn anh đi điều tra người đàn ông mới của cô? Mặc Ân không biết, anh chỉ có thể ở đây tức giận, nóng vội.

Anh đã gửi cho cô bảy tám lá thư, Tồn Ngải vẫn không hề hồi âm.

Mở cặp hồ sơ, Mặc Ân đọc lại lá thư mình viết.

Dear Tồn Ngải:

Anh không vui, bởi vì em không hồi âm. Nói xem, lần này đến quốc gia nào? Là nơi đó có phong cảnh tuyệt đẹp khiến em lưu luyến quên trả lời, hay là em mắc mưa rồi sinh bệnh? Làm sao có thể bận đến không có thời gian viết thư cho anh? Anh bắt đầu lo lắng, có muốn anh ngâm nước tài khoản của em để em còn dành thì giờ mà viết cho anh lá thư.

Đài Loan đã bước vào mùa thu, cái nắng gắt cuối thu thực sự có uy lực kinh người, khiến những người mặc âu phục đi làm như đàn ông bọn anh thực sự quá vất vả. Xxem anh cực khổ như vậy thì làm ơn viết cho anh phong thư.] Ngày hôm qua xử lý một vụ ly hôn, anh thay thân chủ mình đòi quyền cấp dưỡng đến ba mươi triệu.

Vợ trước của ông ta vừa đến tòa án đã chửi anh ầm cả lên. Người phụ nữ này mắng chửi người khác thực sự không để dành vốn liếng gì, từ đầu đến đuôi anh cũng nghi ngờ không biết bà ta có hô hấp gì không, người tài giỏi như vậy không làm luật sư thì tiếc quá. Nhưng thôi, cũng bởi vì thái độ của bà ta mà anh cũng cảm thông sâu sắc với thân chủ. Loại hôn nhân như thế kia mà ông ta cũng có thể duy trì mười lăm năm, tu dưỡng của người đàn ông này cũng không cao cường một cách bình thường được.

Quay về văn phòng, anh cùng luật sư Đào nói chuyện một chút rồi hỏi nhau: “Có phải là làm ly hôn nhiều quá nên khớp, cho nên anh còn trẻ như vậy mà không muốn kết hôn?”

Anh ta cười trả lời anh, “Ly hôn mệt chỗ nào, nếu muốn nói mệt thì mới chính là luật sư chúng ta cùng túi tiền của bọn họ.”

Tồn Ngải, em nghĩ tới vấn đề này chưa? Nếu không phải ở bên nhau mãi mãi, vì sao mọi người phải bước vào hôn nhân. Nếu vì bên nhau mãi mãi mà mới kết hôn, vì sao lại khiến hôn nhân dễ dàng chấm dứt như vậy? Ai cũng nói Trái đất sinh bệnh, anh muốn nói, sinh bệnh là ở lòng người. Thế kỳ hai mươi mốt thừa mứa của cải vật chất, nhưng ngược lại khiến người ta không biết chính mình đang mong muốn điều gì.

Em có biết chính bản thân mình đang mong muốn điều gì không? Người đàn ông kia thực sự muốn em sao? Có để ý đến, rồi lại phát hiện anh ta không mong muốn nhiều đến thế?

Nghe anh một câu, đừng quyết định quá sớm, quyết định rằng đó là người đàn ông cùng mình cả đời không chia lìa nhau. Học một chút tính cách luật sư của anh đi, quan sát, phân tích, bỏ cảm tính ra ngoài, sử dụng lý tính, phân tích ra đáp án chính xác, nghĩ đi nghĩ lại xem quyết định của mình có liều lĩnh quá không.

Nếu năng lực phân tích của em không tốt, anh rất mong em hãy dựa vào văn phòng anh, đưa tư liệu người đàn ông kia cho anh, anh giúp em làm chuyện này.

Cuối cùng, cho em một cơ hội, trong vòng ba ngày viết thư cho anh, nếu em thực sự bận đến mức không có thời gian nói vậy lời vô nghĩ, gõ bốn chữ — anh, em ổn lắm. Gởi cho anh, để anh an tâm.

Thêm Bình Luận