Chương 18: Không biết dỗ dành người khác

Trong lúc Tạ Tuân Ý về xe để lấy số hành lý còn lại, Thanh Huy đột nhiên gọi đến.

Trong quán thịt nướng khắp nơi đều là âm thanh ầm ĩ, Tạ Tuân Ý nhấc điện thoại ra xa, hỏi anh ấy: “Có chuyện gì thế?”

Thanh Huy chuyển sang một nơi yên tĩnh hơn: “Về chuyện email, tôi quên nói với cậu, tôi đã nhắc nhở Tiểu Trần rồi. Tôi vốn muốn cho cô ấy nghỉ việc, nhưng cô ấy đã cầu xin tôi cả buổi chiều, khóc tới long trời lở đất, tôi thực sự cũng không còn cách khác.”

Tạ Tuân Ý mở cốp xe: “Cho nên cậu để cô ấy ở lại?”

Thanh Huy: “Ừ, nhưng cậu yên tâm. Chắc chắn Tiểu Trần sẽ không được phép làm tiếp công việc ban đầu, vì vậy tôi đã đồng ý để cô ấy làm một số việc vặt vãnh đơn giản, rồi để cô ấy rời đi sau khi nhận được chứng chỉ thực tập. Sau này, tôi chắc chắn sẽ không xem xét việc cho cô ấy lên chính thức. Cậu nghĩ như vậy có ổn không?”

Tạ Tuân Ý: “Ừ.”

Thanh Huy: “Được, vậy tôi sẽ tiếp tục ăn đây. Đúng rồi, cậu tiễn cô bé tới nơi chưa? Chúng tôi cũng mới bắt đầu thôi, cậu đưa người đi xong tới đây vẫn còn kịp.”

Tạ Tuân Ý: “Mới vừa đến, để xem tình hình đã.”

Thanh Huy: “Ok, nếu cậu muốn đến thì gọi cho tôi, tôi sẽ đặt thêm ghế cho cậu.”

Sau khi cúp điện thoại, Tạ Tuân Ý dọn hành lý ra khỏi cốp xe, kéo vào cổng biệt thự. Anh không ngờ vừa rẽ qua khu vườn nhỏ ven đường, đã nghe thấy tiếng la hét chói tai từ bên trong truyền đến.

Trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, Tạ Tuân Ý lập tức tăng tốc.

“Cô làm gì ở đây! Cô cho rằng nhà tôi là bãi rác sao? Ai muốn đến thì đến, muốn ở thì ở ư?” Trần Thanh Thanh chỉ vào Tạ Tường rống to: “Cút đi, cô cút đi cho tôi!”

“Trần Thanh Thanh, con xem bây giờ con giống cái gì hả?” Trần Chí Phong gầm giọng quát, mặt ông ta tức giận đến đỏ bừng: “Đó là chị gái của con!”

“Cha mẹ chỉ sinh ra có một mình con, chị gái này ở đâu ra!”

Cảm xúc của Trần Thanh Thanh hoàn toàn sụp đổ, giống như một kẻ điên mất lý trí, gặp người thì cắn: “Cha mẹ nhìn xem, con có giống cô ta không?”

Cô ta dùng sức chọc vào mặt mình: “Giống không? Giống chỗ nào? Dựa vào đâu mà nói cô ta là chị của con!”

“Thanh Thanh!” Sự tu dưỡng của An Thiến đã khắc vào trong xương, cho dù lớn tiếng quát mắng bà ta vẫn duy trì phong thái của mình như cũ: “Chú ý lời lẽ của con, giáo dục mấy năm nay của con đi đâu hết rồi?”

“Con không có giáo dục đấy, được chưa?”

Trần Thanh Thanh thở hổn hển, đôi mắt đỏ hoe: “Tình cảm của con không thuận lợi, công việc của con không suôn sẻ, cha mẹ không hề quan tâm. Hai người chỉ bận rộn để đón người khác vào nhà, sao nào, cha mẹ cho rằng con không hề xinh đẹp, làm mất mặt hai người, nên không chờ được mà đi đón con gái của người khác về để vênh mặt à?”

Cô ta bị lửa giận làm cho mờ mắt, lại chỉ tay vào Tạ Tường: “Cô ta xinh đẹp, cô ta đẹp hơn con, vì vậy mọi người đều hướng về cô ta, nói đỡ cho cô ta, phải không?”

Trần Chí Phong: “Trần Thanh Thanh, con tự nghe xem bản thân đang nói xằng nói bậy cái gì kìa!”

Tạ Tường đã hình dung ra nhiều tình huống trước khi đến đây, có cả tốt và xấu, nhưng duy chỉ có tình huống trước mắt là cô chưa bao giờ nghĩ đến, tình cảnh này tồi tệ hơn tất thảy.

Cô mang một cõi lòng tràn đầy hy vọng mà đến, nhưng đến tận cửa rồi, lại chẳng ai mời cô vào.

Cô hoàn toàn giống như một người ngoài cuộc, đứng ngây người ở cửa xem cuộc cãi vã của ba người, một thân một mình chịu đựng cơn thịnh nộ chẳng liên quan gì đến mình.

Nhưng rõ ràng cô không làm gì sai.

Hai thế giới được ngăn cách bởi một cánh cửa, bên trong rực rỡ ánh đèn, bên ngoài âm u, quạnh quẽ.

Tạ Tường bối rối nên cô chỉ có thể nhìn vào mẹ, người cô tin cậy nhất bằng ánh mắt cầu xin, nhưng chính ánh mắt này đã khiến Trần Thanh Thanh hoàn toàn bùng nổ.

Cô ta không báo trước mà lao tới, dùng sức đẩy Tạ Tường: “Cô nhìn cái gì vậy! Đó là mẹ tôi, không phải của cô! Đồ con hoang, đồ quái dị, cút ra khỏi nhà tôi!”

Tạ Tường hoàn toàn không tránh kịp.

May mắn thay, thời điểm cô ngã xuống, trong nháy mắt đã có người ở phía sau kịp thời đỡ cô.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, chỉ trong nháy mắt, Tạ Tường thậm chí không kịp sợ hãi, thì đã bị người khác kéo tay đứng sang một bên.

“Học luật lâu như vậy, luật nào đã dạy cô cách dùng từ ‘đồ con hoang’ thế?”

Mặt Tạ Tuân Ý không chút cảm xúc nhìn Trần Thanh Thanh, trong giọng nói của anh lộ ra sự lạnh lẽo không thể xua tan, hoàn toàn khác với đêm hè oi ả bên ngoài.

Nó giống như một thùng nước đá được đổ vào chảo dầu nóng, sau khi một đống khói trắng sặc sụa bay ra, thì chảo dầu sôi sùng sục cũng lặng lẽ tắt ngấm.

Trần Thanh Thanh mở to mắt, kinh ngạc nhìn Tạ Tuân Ý: “Luật, luật sư Tạ?”