Chương 5: Trong mơ cái gì cũng có

Tạ Tuân Ý nhanh chóng quay lại văn phòng luật, trong nhà chỉ còn lại một mình Tạ Tường.

Loại căn hộ cao cấp như thế này, ngay cả phòng dành cho khách cũng vô cùng rộng rãi, vì đón tiếp cô đến mà đã được quét tước sạch sẽ đến mức không có một hạt bụi.

Chỉ là phong cách trang trí của nó chẳng khác gì phòng khách.

Từ giấy dán tường cho đến nội thất, từ gạch lát sàn đến chăn nệm, khí thế thì dồi dào, nhưng lại không chăm chút tiểu tiết. Khắp nơi trong nhà đều lộ ra sự bình tĩnh lý trí đến bất cận nhân tình.

Tạ Tường đảo mắt nhìn một vòng, kéo mấy tấm rèm màu xám ra hết cỡ, cuối cùng cũng sáng sủa được hơn một chút.

Vị trí của tiểu khu rất đẹp, tòa nhà ba mươi hai tầng có tầm nhìn cực kỳ rộng, đứng từ cửa sổ nhìn ra gần như có thể thu được hết phong cảnh của nội thành vào trong tầm mắt.

Chỉ là ban công hơi trống trãi một tí.

Cô hơi nhớ đến đám hoa tường vi và cúc họa mi trên bậu cửa sổ trong phòng mình.

Ba cái vali đều được để ở cạnh cửa.

Tạ Tường chỉ mở cái nhỏ nhất rồi lấy mấy chiếc váy và một số đồ dùng hằng ngày ra.

Dù sao cô cũng chẳng ở lại bao lâu, lấy nhiều đồ đạc ra dùng trái lại còn phiền phức.

Tạ Tường đem đồ dùng sinh hoạt đặt vào phòng tắm, thuận tiện mang theo một cái váy để chuẩn bị tắm rửa.

Mọi thứ trong nhà đều tốt, chỉ là có quá nhiều đồ gia dụng thông minh.

Mà cách sử dụng những đồ dùng công nghệ cao thường khá phức tạp, kể cả máy nước nóng.

Tạ Tường nghiên cứu cả nửa ngày, rồi phải tắm dưới dòng nước nóng lạnh bất chợt, qua một hồi thì mới học được cách dùng chúng.

Kết quả là tới khúc giặt quần áo thì cô lại bị kẹt.

“Không phải ấn như này sao...”

Cô cứ đi vòng quanh máy giặt như một con sóc kiếm chỗ giấu hạt dẻ.

Nút nguồn không phản ứng nên cô cứ lần lượt bấm từng nút một.

Mặc kệ Tạ Tường ấn hai lần hay một lần thì cái máy vẫn chẳng có phản ứng gì hết.

Mấy thứ công nghệ cao làm người ta đau đầu thật mà.

Tạ Tường mày mò không xong, lại ngại không muốn gọi điện hỏi Tạ Tuân Ý, nên cô chun mũi, lẳng lặng lấy váy từ trong máy giặt ra.

Cô vẫn nên tự giặt tay thôi.

“Luật sư Tạ, tất cả tài liệu về vụ kiện lần này đã được sắp xếp xong và để trên bàn làm việc của anh rồi, ngoài ra, luật sư Thanh đang chờ anh ở trong phòng.”

“Tôi biết rồi, cô đã vất vả.”

Tạ Tuân Ý đẩy cửa phòng làm việc vào, Thanh Huy dựa vào sô pha được đặt gần cửa sổ sát đất, vừa cắn má vừa dùng vẻ mặt dữ tợn để trả lời tin nhắn.

Vừa thấy Tạ Tuân Ý trở về, anh ấy tức thì thở dài một tiếng: “Đại luật sư Tạ ơi, nếu cậu mà không quay lại thì tôi phải cân nhắc đến việc có nên hủy bỏ cuộc họp chiều nay hay không đấy.”

Tạ Tuân Ý vòng qua bàn rồi ngồi xuống ghế: “Tôi không phải đã nói là sẽ trở về sao.”

“Ai mà biết được cậu có gặp phải tình huống bất ngờ không.”

Thanh Huy thăm dò nhìn ra cửa: “Sao lại chỉ có một mình cậu, người cậu đi đón đâu rồi? Không dắt tới đây à?”

Tạ Tuân Ý mở tài liệu: “Dắt tới đây làm gì?”

Thanh Huy: “Để kết bạn đó, tôi còn chưa có người bạn ngoại quốc nào đâu! Đúng rồi, là con trai hay con gái thế? Bao nhiêu tuổi rồi? Còn đi học hay đã đi làm rồi? Hay là chỉ đơn giản là đi du lịch thôi?”

Tạ Tuân Ý nhướng mi, không mặn không nhạt mà nhìn anh ấy: “Có quan hệ gì với cậu không?”

“Không liên quan gì hết, nhưng con người có lòng tò mò không phải rất bình thường sao.” Thanh Huy đổi chân bắt chéo rồi dùng giọng điệu đau xót mà nói: “Lão Tạ này, tôi vừa phát hiện ra cậu đối xử với người cộng sự như tôi ngày càng lạnh nhạt nhé, chúng ta có được tính là thất niên chi dương không?”

Bệnh thần kinh.

Tạ Tuân Ý lười phản ứng với anh ấy.

Đối với Tạ Tuân Ý, Thanh Huy chính là người ngày nào không bị khinh bỉ thì ngày đó sẽ thấy ngứa ngáy, làm người ta cứng họng thì anh ấy lại vui vẻ.

Tiếc là anh ấy vừa mới ngoác mồm ra cười đã bị một tin nhắn đánh cho trở về nguyên hình.

“Phục nó luôn! Ôi thằng nhóc này, lông tóc còn chưa đủ dài, sao ngày nào cũng có lắm chuyện vặt vãnh thế.”

Cửa phòng làm việc còn chưa đóng hẳn, trợ lý pháp lý Tiểu Cố bước vào tình cờ nghe được lời oán trách như thế.

Cô ấy gõ cửa tượng trưng một cái, rồi mở to đôi mắt đầy tò mò: “Luật sư Thanh, anh đang nuôi con nít à?”

Thanh Huy cười ha hả hai tiếng: “Cũng không hẳn, chẳng phải chị tôi được phái ra nước ngoài công tác sao, chị ấy lo lắng bảo mẫu không chăm sóc tốt con mình, nên dứt khoát đưa đến nhà tôi luôn.”

Tiểu Cố bước vào phòng: “Đi trong bao lâu thế?”

Thanh Huy: “Khoảng hơn nửa năm.”

Tiểu Cố: “Ồ, anh nhận được thẻ kinh nghiệm làm cha già nửa năm rồi!”

Tạ Viễn Sơn đúng lúc gọi đến, Tạ Tuân Ý nhận cuộc gọi, kẹp điện thoại vào một bên tai mà nghe, mắt vẫn không rời khỏi tài liệu: “Cha, có chuyện gì ạ?”

Tạ Viễn Sơn: “Tường Tường đã đến chỗ con chưa?”

Tạ Tuân Ý: “Vâng.”

“Vậy là tốt rồi, cô gái nhỏ lần đầu tới Trung Quốc, có rất nhiều chỗ không biết, bình thường con cẩn thận một chút, chăm sóc người ta nhiều hơn...”