Chương 102: Không muốn đi

Giọng người đàn ông trầm thấp gợi cảm, không có quá nhiều cảm xúc thăng trầm nhưng lại vô cớ khiến Tô Thời Sơ cảm thấy an tâm.

Xem ra chỉ cần có anh ở đây thì mọi vấn đề đều có thể giải quyết được.

Tô Thời Sơ duỗi thẳng người, dựa vào đầu giường, cô còn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng, giọng nói hơi run rẩy nhưng vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh:

“Ân tổng, tôi không sao, tôi có thể trở về tiếp tục làm việc.”

“Nói nhảm.” Ân Dĩ Mặc hạ giọng xuống, nhưng hiển nhiên không tức giận:

“Cô vừa ngâm mình trong biển, bác sĩ nói sau đó còn có thể bị sốt vậy mà còn muốn trở về đảo Huỳnh?”

Ân Dĩ Mặc có thể đoán ra trước đó chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, vẻ mặt của Tô Thời Sơ rất kỳ lạ.

Tuy nhiên, thấy cô vẫn bình yên vô sự, trong lòng anh vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Tốt rồi.

“Vậy sao được?” Lông mày Tô Thời Sơ dựng thẳng lên, còn muốn giãy dụa:

“Tôi vừa mới bắt đầu theo dõi những hạng mục ở đảo Huỳnh, bỏ dở giữa chừng cũng không đáng, hơn nữa cũng rất cần…”

Ân Dĩ Mặc: “Ba phần trăm vẫn sẽ cho cô.”

Lời nói đầy nhiệt huyết của Tô Thời Sơ vừa đến bên miệng, cô lập tức nuốt vào lại, mỉm cười nói: “Vậy tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh.”

Tiền có thể đến tay, cô còn cố bày tỏ tấm lòng chân thành làm gì?

Các công việc kinh doanh trên đảo Huỳnh đều dưới trướng Quốc Tế Huy Hoàng, các hạng mục hoàn toàn không dám sơ sẩy, sau khi cô tới kiểm tra, phát hiện không cần cô hao tâm tổn sức quá nhiều, chỉ đại diện tổng bộ tới đây xem xét mà thôi.

Nhìn thấy sắc mặt nhanh chóng thay đổi của Tô Thời Sơ, Ân Dĩ Mặc hừ lạnh một tiếng, hiếm khi không cãi nhau với cô.

Anh có thể nhìn ra được sắc mặt của Tô Thời Sơ không được tốt, vẫn xanh xao, môi tím tái, trông rất không khỏe mạnh.

Ân Dĩ Mặc không muốn nhìn thấy Tô Thời Sơ như vậy, đôi môi mỏng của anh nhấc lên: “Mấy ngày nay chăm sóc cơ thể cho tốt, sau đó lập tức trở về Thượng Thành.”



Phán đoán của bác sĩ không sai, hôm đó Tô Thời Sơ lại sốt cao, may mà có chuẩn bị trước, cơn sốt của cô cũng nhanh chóng hạ xuống.

Ân Dĩ Mặc ngồi trong phòng làm việc của bác sĩ, đôi mắt đen lạnh lẽo giống như một đống mực không tan, dày đặc không đáy: “Bác sĩ, rốt cuộc cơ thể Tô Thời Sơ bị gì?”

Cơ thể của một người bình thường không thể nào sốt liên tục, tần suất cao như vậy được.

Bác sĩ cầm ảnh chụp CT trong tay, vẻ mặt nghiêm túc: “Não cô Tô có một khối máu đông rất lớn, dường như đang không ngừng phát triển, chắc hẳn là do một cú đánh mạnh vào đầu trước đó tạo thành tắc nghẽn.”

Nghe vậy, Ân Dĩ Mặc nhíu mày, sắc mặt càng trở nên nghiêm túc hơn.

Đây không phải là lần đầu tiên anh nghe được kết quả chẩn đoán như thế này, hiện tại biết được nó còn đang lớn dần, anh vô cớ hoảng sợ, trên mặt hiện lên vẻ u ám.

“Vậy xử lý như thế nào?”

Bác sĩ nhíu mày, mím môi nói: “Giải pháp tốt nhất cho loại khối tắc nghẽn này là cắt bỏ nó bằng phẫu thuật cắt sọ.”

Ân Dĩ Mặc giật mình.

“Tuy nhiên, phẫu thuật sọ não cũng có những rủi ro nhất định.”

Giọng nói của bác sĩ đều đặn, máy móc giải thích cho Ân Dĩ Mặc những ảnh hưởng tiêu cực có thể xảy ra: “Khối u này đã có từ lâu, bây giờ mở hộp sọ thì sẽ có xác suất nhất định ảnh hưởng đến thần kinh khác của cô Tô, có tỷ lệ biến thành người thực vật, cũng có thể trở nên ngốc nghếch.”

Người thực vật?

Khuôn mặt Ân Dĩ Mặc nháy mắt trở nên cứng đờ.

“Nếu như không muốn mở sọ thì cũng có thể lựa chọn điều trị an toàn.”

Ân Dĩ Mặc không trả lời, lông mày nhíu chặt lại, đôi mắt phức tạp và sâu thẳm.

Nếu Tô Thời Sơ xảy ra chuyện, anh sẽ mắc nợ cô cả đời.

Anh đã vì sai lầm của mình mà suýt nữa hủy hoại Tống Thanh Thanh. Anh không hy vọng Tô Thời Sơ trở thành người thứ hai.

“Điều trị an toàn.”



Sau khi cơn sốt của Tô Thời Sơ hạ xuống, cơ thể của cô có xu hướng khôi phục lại bình thường.

Vì còn công việc nên Ân Dĩ Mặc bay về Thượng Thành trước, để lại Lâm Hoài chăm sóc cho cô.

Trên đường đi, Lâm Hoài vẫn cảm thấy có lỗi với Tô Thời Sơ, anh ấy chăm sóc cô rất chu đáo, ngay cả khi xuống máy bay, Lâm Hoài cũng vội vàng lấy áo khoác khoác cho Tô Thời Sơ vì sợ cô bị cảm lạnh.

Tô Thời Sơ: “Trợ lý Lâm, sao gần đây anh cứ kỳ lạ nhỉ.”

Lâm Hoài: “Chăm sóc tốt cho phu nhân là nghĩa vụ của tôi.”

Tô Thời Sơ: “…”

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Tô Thời Sơ không ngốc, cô biết Lâm Hoài để ý chuyện xảy ra trước đó, cũng không giải thích nhiều.

Có người chỉ có thể xoa dịu cảm giác áy náy trong lòng bằng cách cho đi, cô hiểu.

Trở lại Thượng Thành, mọi thứ vẫn hoạt động bình thường như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng trên thực tế, quỹ đạo của một số người đã lặng lẽ đi chệch khỏi đường ray, chuyển sang một hướng mới.

Ngày hôm sau.

Tô Thời Sơ đang làm việc tại bàn làm việc của mình, có nhân viên đưa vào văn kiện, là nội dung liên quan đến việc phát triển sản nghiệp bên đảo Huỳnh.

Phía trên báo cáo ngắn gọn tiến độ và tình trạng phát triển hiện tại, cùng với các vấn đề liên quan, Tô Thời Sơ lập tức liên lạc, đưa ra phương án giải quyết có liên quan, có thể nói nước chảy mây trôi, suôn sẻ và có trật tự.

Khi công việc kết thúc, Tô Thời Sơ thở phào nhẹ nhõm.

Đảo Huỳnh… Nơi đó rất đẹp, nếu như tích góp đủ tiền, đợi đến khi nơi đó xây dựng xong, cô cũng muốn mua một căn nhà ở đấy, sau đó đưa Tô Thắng Quốc qua cùng nhau an hưởng tuổi già, cũng rất hạnh phúc.

Trước khi cô chìm vào giấc mộng đẹp quá lâu, Lâm Hoài đã gõ cửa bước vào, trên tay cầm một tấm thiệp mời tinh xảo.

“Phu nhân, đây là thiệp mời Thương lão đưa tới.”

Thiệp mời? Tô Thời Sơ giật mình, giơ tay lên nhận lấy, từ từ mở ra.

Tấm thiệp khảm viền màu vàng, mặt trên khắc chữ màu xám bạc mạ vàng, trên đó viết hai dòng chữ rồng bay phượng múa, thể hiện sự uy nghiêm.

Không hổ là thiệp mời của Thương lão, một tấm thiệp cũng làm tinh tế và đẹp mắt đến vậy.

Hóa ra sắp đến sinh nhật lần thứ tám mươi lăm của Thương lão.

Xem nội dung thiệp mời xong, Tô Thời Sơ buông thiệp xuống.

“Phu nhân dự định sẽ đến sao?” Lâm Hoài mở miệng.

Tô Thời Sơ nâng cằm, suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu: “Đi, Thương lão có ơn với tôi, ông ấy đã gửi thiệp mời cho tôi, tôi cũng không có lý do gì đi làm mất hứng ông ấy.”

Lâm Hoài cũng gật đầu: “Tuy nhiên, Ân tổng không nhận được thiệp mời.”

Tô Thời Sơ không còn bình tĩnh nữa.

Một nhân vật lớn như Ân Dĩ Mặc lại không nhận được thiệp mời của Thương lão, mà cô lại nhận được?

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tô Thời Sơ, Lâm Hoài cười, giải thích với cô: “Thương lão không thích náo nhiệt, đại thọ lúc trước cũng ít mời người ngoài. Cho nên cô có thể lấy được thiệp mời này thật sự không dễ dàng.”

Nghe Lâm Hoài giải thích xong, Tô Thời Sơ càng hoảng hốt.

Xem ra không phải người nào cũng có thể lấy được thiệp mời của Thương lão.

Đến lúc đó, trong tiệc sinh nhật khẳng định sẽ có một vài nhân vật lớn ngày thường không thể gặp được, vậy cô làm sao bây giờ?

Đi dự tiệc, đến lúc đó thân phận và địa vị đều không phù hợp, nhất định sẽ bị người xem thường.

Không đi dự tiệc thì lại giống như đang lên mặt với Thương lão.

Thật đúng là khó quyết định.

“Sao, không muốn đi?”

Cửa văn phòng bị người đẩy ra, thân ảnh Ân Dĩ Mặc xuất hiện ở cửa, trong đôi mắt đen thẫm mang theo sự lạnh nhạt trước sau như một.