Chương 106: Tôi hứa với em

Lâm Hoài còn chưa dứt lời, lông mày của Ân Dĩ Mặc lập tức tràn ra khí chất lạnh lẽo, khiến cho người ta cảm thấy tê dại cả da đầu.

Sắc mặt anh trầm xuống, nhanh chóng đi lên tầng bảy, đá văng cánh cửa căn phòng trước mặt.

Đập vào mắt anh là hình ảnh Tô Thời Sơ đang ngồi trên giường.

Hốc mắt cô phiếm hồng, bộ lễ phục trên người cũng bị xé toạc ra, trên người cô được khoác một bộ âu phục màu đen, bộ dáng kinh hãi, bả vai không ngừng run lên.

Đoàn Ngọc Trì bị khống chế ở một bên, nhưng hắn vẫn thờ ơ, huýt sáo nói ra mấy lời nói nông cạn với Tô Thời Sơ.

“Người đẹp, hôm nay tôi không có thời gian, hay là hẹn một hôm nào khác, chúng ta…”

Không đợi hắn nói sau, Ân Dĩ Mặc lập tức tung nắm đấm lên mặt của Đoàn Ngọc Trì.

Một tiếng “rầm” vang lên, đó là âm thanh của nắm đấm đập vào da thịt, tiếng động rất lớn, xem ra là dùng lực tác động không nhỏ.

Đoàn Ngọc Trì lập tức gào thét lên, vẫn chưa nhìn thấy người đến là ai: “Khốn khϊếp! Ai dám đánh tôi!”

Đôi mắt Ân Dĩ Mặc lập tức tối lại, nhấc cổ áo hắn lên, nghiến răng gằn từng chữ một: “Đoàn Ngọc Trì, có phải mày cảm thấy sống ở nhà họ Đoàn quá an nhàn hay không?”

Nói xong, anh lại tung ra một quyền nữa, đánh thẳng vào bụng hắn. Đoàn Ngọc Trì lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nhất thời trắng bệch.

Động tác tay của Ân Dĩ Mặc không ngừng lại, trong đầu không ngừng xuất hiện bộ dáng vừa rồi của Tô Thời Sơ, trong lòng giống như bị ai hung hăng đánh vào, động tác dưới tay cũng trở nên tàn nhẫn hơn.

Đồng tử của anh tăm tối lạnh lùng, vừa nghĩ đến thảm kịch năm đó có thể xảy ra một lần nữa, máu tươi toàn thân anh giống như sôi sùng sục, lực đánh càng lúc càng nặng hơn, tàn nhẫn hơn!

Ngay từ đầu, Đoàn Ngọc Trì còn có thể phát ra tiếng kêu rên thảm thiết, nhưng sau đó, ngay cả hô hấp cũng trở nên yếu ớt, không nói được lời nào.

“Ân tổng, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ gây ra án mạng.” Lâm Hoài ở một bên lên tiếng can ngăn, tuy rằng cậu rất tức giận nhưng nhìn thấy Đoàn Ngọc Trì sắp bị đánh chết, cậu vẫn phải lên tiếng nhắc nhở anh:

“Chúng tôi đến rất kịp thời, hắn vẫn chưa đυ.ng được vào phu nhân.”

Ân Dĩ Mặc chán ghét buông tay, cơ thể người đàn ông bị đánh đến mềm nhũn nằm bò trên mặt đất, hơi thở yếu ớt đến mức không thể nghe thấy.

“Hắn chết cũng là đáng đời.” Giọng nói của Ân Dĩ Mặc lạnh lùng trầm thấp, xoay người đi đến cạnh giường, trong mắt vẫn mang theo sự hung dữ chưa kịp phai đi, nhịn không được mà mắng cô:

“Cô là kẻ ngốc sao? Đã cho cô học một lớp chuyên môn phòng thân rồi, không nhớ được cái gì sao?”

Tô Thời Sơ run rẩy, hốc mắt đỏ bừng, giọng nói mềm mại như một vũng nước: “Tôi chưa từng đánh hắn…”

Ân Dĩ Mặc ghét nhất chính là bộ dáng giả tạo này của phụ nữ, mỗi lần Tống Thanh Thanh bày ra vẻ mặt này với anh, anh chỉ cảm thấy bất đắc dĩ và phiền não.

Thế nhưng, bộ dáng này của Tô Thời Sơ không chỉ không khiến anh phản cảm mà ngược lại còn có chút thương tiếc.

Ngoại trừ cảm giác đau lòng thì chính là áy náy, một câu độc ác cũng không thể nói.

Sự tức giận vừa rồi trong nháy mắt đã tan ra.

Anh bất đắc dĩ thở dài, ngang ngược ôm Tô Thời Sơ vào trong ngực, còn quấn chặt lấy quần áo của cô.

Đi đến cửa, ánh mắt anh lạnh lùng quét qua người Đoàn Ngọc Trì nằm trên mặt đất, cả người đầy máu, vô cùng chật vật, giọng nói trầm thấp ra lệnh:

“Mang đi.”

Dám đυ.ng vào Tô Thời Sơ? Nhà họ Đoàn chắc chắn là chê khoảng thời gian này sống quá an ổn!

Sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tô Thời Sơ hiếm khi nhu thuận, không nói một câu.

Hôm nay, cô thật sự sợ hãi.

Lúc ấy, cô rời đi sau khi đùa giỡn với anh, nhưng lại lo lắng bản thân không quen thuộc với mọi thứ xung quanh, vốn định quay lại tìm Ân Dĩ Mặc, kết quả nhìn thấy bên cạnh anh có người, dường như đang nói chuyện công việc, cô cũng không đến quấy rầy anh, tùy tiện đi dạo trong hội trường.

Sau đó Đoàn Ngọc Trì xuất hiện, nhất quyết muốn kéo nàng đi trò chuyện một chút, Tô Thời Sơ cự tuyệt không được, bị đối phương hung hăng kéo đến phòng khác.

Tô Thời Sơ điên cuồng giãy dụa, nhưng không làm được gì, cô cố gắng sử dụng mọi kỹ năng tự vệ của mình, nhưng trước mặt một người đàn ông từng trải qua nhiều cuộc chiến như Đoàn Ngọc Trì, mấy kỹ năng của cô căn bản chỉ là công phu mèo ba chân.

Trong khoảnh khắc đó, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, vô cùng sợ hãi và hoảng loạn chiếm lấy toàn bộ linh hồn của cô, bên tai chỉ còn quanh quẩn lời nói thô bỉ của Đoàn Ngọc Trì.

“Chỉ bằng cô mà thật sự muốn ngồi vững vào vị trí Thiếu phu nhân của nhà họ Ân sao?”

“Hôm nay ông đây đυ.ng vào người cô, Ân Dĩ Mặc cũng không dám động vào ông nửa phần, cô có tin hay không?”

“Một nha đầu chết tiệt lớn lên ở vùng quê nghèo mà cho rằng Ân Dĩ Mặc sẽ thật sự nhìn đến cô một cái?”

“Cô chính là một quân cờ, là một hòn đá lót chân!”

Từng câu từng chữ còn sắc bén hơn cả kiếm, đâm thẳng vào trái tim của cô.



Bởi vì chuyện khôi hài này, hai người bọn họ đành phải ngừng buổi tiệc tối này lại, lập tức quay về nhà.

Trên đường trở về, Tô Thời Sơ cuộn mình trong xe, không nói một lời.

Ngay cả việc Ân Dĩ Mặc đưa cô trở về nhà anh mà cô cũng không lên tiếng cự tuyệt, nhu thuận giống như biến thành một người khác.

Vào nhà, cô nhanh chóng đi vào phòng tắm, kì cọ hơn một giờ mới đi ra.

Cơ thể cô để lộ ra một mảng da thịt đỏ chói mắt, có thể nhìn thấy vừa rồi cô đã dùng rất nhiều sức lực để chà xát cơ thể mình, muốn rửa sạch những nơi đã bị Đoàn Ngọc Trì chạm vào.

Nhìn thấy những thứ này, ánh mắt Ân Dĩ Mặc trở nên đau đớn, theo bản năng rụt người lại.

Anh xém chút nữa đã quên, cho dù Tô Thời Sơ có chịu đại nạn cũng vẫn là một cô gái trong trắng sạch sẽ, đêm nay bị tổn thương như vậy, đối với cô mà nói là một đả kích không nhỏ.

Buổi tối, anh cố ý tìm đầu bếp cao cấp làm bữa tối, nhưng ngay cả đôi đũa Tô Thời Sơ cũng không chạm vào, không có bất kỳ khẩu vị nào.

“Muốn nói cái gì cứ nói.” Giọng nói Ân Dĩ Mặc dịu dàng hiếm có, ánh mắt sáng nhìn Tô Thời Sơ trước mặt.

Nghe thấy anh mở miệng, Tô Thời Sơ ngẩng đầu, trên mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh:

“Ân tổng tính toán xử lý Đoàn Ngọc Trì như thế nào?”

Lúc nói những lời này, trong mắt Tô Thời Sơ hiện lên sự thù hận, hốc mắt nổi lên những vệt tơ máu, hai tay theo bản năng nắm chặt lại thành quyền.

Đối mặt với sự chuyện nhục nhã này, cô sẽ không tha thứ, càng không thể xử lý qua loa.

“Nhốt ở tầng hầm, giam giữ hắn một thời gian.” Nhắc đến Đoàn Ngọc Trì, sắc mặt của Ân Dĩ Mặc cũng trở nên khó coi, giọng nói trầm thấp lạnh lùng.

Tô Thời Sơ hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho tâm tình của mình được bình tĩnh: “Tôi không có yêu cầu gì khác, nhưng mà, có thể khiến hắn vào tù được không?”

Giọng nói của cô không hề dao động, ngược lại rất bình thản và kiên định.

Cô biết thủ đoạn của Ân Dĩ Mặc có thể độc ác hơn, nhưng mà cô chỉ muốn tống Đoàn Ngọc Trì vào tù.

Một gia tộc lớn như nhà họ Đoàn chắc chắn sẽ không để ý đến tiền bạc, thứ bọn họ quan tâm nhất chính là thể diện của mình. Nếu như từng vào tù thì sau này sẽ không có cơ hội nào xoay chuyển được nữa.

Ân Dĩ Mặc đoán được Tô Thời Sơ chắc chắn sẽ rất hận Đoàn Ngọc Trì, nhưng không nghĩ đến cô lại đưa ra yêu cầu như vậy, cảm thấy có chút ngạc nhiên, đôi mắt hẹp dài thâm thúy nhàn nhạt dừng lại trên người cô:

“Cô chắc chưa?”

“Tôi chắc chắn, tôi chỉ cần tống hắn vào tù.” Giọng điệu của Tô Thời Sơ vô cùng nghiêm túc, trong lời nói không hề có sự kiêng dè đối với sự việc lần này.

Ánh mắt Ân Dĩ Mặc bình tĩnh nhìn cô rất lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Được. Tôi đồng ý với cô.”

Đây giống như một lời hứa.